Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 192: Sát niệm khủng bố, không ai dám nhìn thẳng!

Châu chủ Cửu Châu, sắc mặt bọn họ rất khó coi.
Mặc dù bọn họ là Hoành Kích tiên nhân, nhưng ứng phó với tất cả cũng có vẻ vô cùng kiệt sức.
Đáng chết.
Rốt cuộc là người phương nào đang lén lút?
Vì sao lại có chiến lực đáng sợ được như thế!
Nếu còn tiếp tục như vậy.
Cho dù là bọn họ, cuối cùng cũng khó có thể ngăn cản.
Thậm chí sẽ chết thảm tại đây!
Bọn họ không khỏi.
Hướng ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An.
Bọn họ nghĩ.
Thực lực của tiền bối sâu không lường được, tất nhiên có thể ngăn cơn sóng dữ.
Giải cứu bọn họ khỏi luyện ngục nhân gian này.
Nhưng mà.
Khiến trong lòng bọn họ thở dài, thậm chí tuyệt vọng.
Trần Trường An ngồi trên chỗ ngồi, mặt không chút biểu tình, hiển nhiên không có ý muốn nhúng tay.
Chẳng lẽ tiền bối không muốn ra tay tương trợ sao?
Mọi người phỏng đoán.
Lúc này.
Trên thịnh hội Cửu Châu, có tu sĩ thực lực hơi yếu tuyệt vọng, cầu cứu Trần Trường An.
“Tiền bối, ngài nhất định phải cứu chúng ta.”
“Với thực lực của tiền bối, tất nhiên có thể dễ dàng quét ngang những âm binh, âm quỷ này!”
“Không sai, tiền bối thiện đức, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“...”
Biểu tình của chủ nhân Vụ Châu nghiêm trọng, đã lấy lại đỉnh Vụ Châu từ trong tay A Miêu.
Ông ta trầm giọng dò hỏi A Miêu.
“A Miêu, tiền bối sẽ ra tay hỗ trợ sao?”
“Phải phải, con tin tưởng tiền bối nhất định sẽ không mặc kệ!”
Lúc này.
Một tiếng cười lạnh khặc khặc truyền khắp thiên địa.
“Ha hả, một đám phàm nhân hạ giới ngu muội, chỉ biết ký thác hy vọng ở trên người người khác.”
“Vị tiền bối trong miệng các ngươi, hẳn là “Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ” đại danh đỉnh đỉnh gần đây của đại lục Cửu Châu nhỉ, nhưng theo ta thấy, cũng chỉ có tiếng không có miếng mà thôi.”
“Chín vị châu chủ, sao các ngươi không giao tất cả đỉnh Cửu Châu ra đây, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.”
Đúng lúc này, Trần Trường An vẫn luôn trầm mặc mở miệng, thanh âm hắn bình tĩnh, mang theo vài phần sát khí lạnh lẽo, truyền khắp toàn bộ thịnh hội Cửu Châu.
“Bổn tọa rất tò mò ngươi là người phương nào?”
“Ngươi quyết định làm một con rùa đen rút đầu, vẫn luôn tránh trong chỗ tối, hay là quang minh chính đại xuất hiện.”
Trên thịnh hội Cửu Châu, tinh thần những tu sĩ đó rung lên, chẳng lẽ tiền bối muốn động thủ sao?
Tuy rằng trước đó bọn họ đã nhìn thấy Trần Trường An dùng một ánh mắt uy hiếp lão tổ tông của Thạch gia.
Nhưng vẫn chưa thấy được chiến lực của Trần Trường An.
Hiện giờ thịnh hội Cửu Châu gặp kiếp nạn lớn, có lẽ có thể thấy tư thế tuyệt thế của Trần Trường An.
Trần Trường An, hắn ngồi thản nhiên, mặt không biến sắc, không có bất cứ hỉ nộ ái ố gì, càng giống một vị thần, chúa tể nắm giữ sinh tử.
Khiến người ta chỉ nhìn một cái đã cảm thấy kính sợ.
Trần Trường An hiện tại, nói thật, trong lòng hắn rất hoảng.
Địch mạnh đột kích, không có lĩnh vực vô địch, nên làm cái gì bây giờ, online chờ!!!
Nếu biết thịnh hội Cửu Châu sẽ đột nhiên phát sinh biến cố như vậy.
Đánh chết Trần Trường An cũng sẽ không chạy tới tham gia thịnh hội Cửu Châu.
Ai, thất sách.
Nhưng không còn biện pháp.
Tốt xấu gì mình cũng là “Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối thủ” đại danh đỉnh đỉnh, càng là người mạnh nhất Cửu Châu, sao có thể trốn đi làm rùa đen rút đầu.
Cho nên, Trần Trường An tự hỏi xong thì quyết định đứng ra, chuyện hắn phải làm rất đơn giản.
Chính là uy hiếp.
Tuy mình không có lĩnh vực vô địch.
Nhưng có thể sử dụng “Tiên đạo chân giải” và “Đặc hiệu max điểm”.
Hai loại năng lực này, dùng để ngăn cơn sóng dữ cũng không khó.
Cho nên, tuy Trần Trường An rất hoảng, nhưng cũng không sợ.
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Là địch ở trong tối.
Ta ở ngoài sáng.
Không rõ sự uy hiếp của “Đặc hiệu max điểm” có hữu dụng hay không?
Trần Trường An thờ ơ lạnh nhạt.
“Còn chưa cút ra, cho rằng ngươi trốn ở chỗ tối, thì bổn tọa sẽ không tìm ra ngươi?”
Trần Trường An lúc này, ngôn ngữ lẫm liệt, bá đạo tàn nhẫn!
Trên thịnh hội, mọi người kích động, không ngừng nghị luận.
“Tiền bối cuối cùng cũng ra tay!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cuối cùng cũng có thể thấy chiến lực tuyệt thế của tiền bối rồi!”
“Với năng lực của tiền bối, ngay cả tiên nhân cũng không phải đối thủ của hắn, kẻ lén lút này sao có thể là đối thủ của tiền bối!”

Tiếng cười lạnh khặc khặc truyền khắp thiên địa.
Theo hư không rung động, hai bóng dáng xuất hiện.
Khi hai bóng dáng này xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Một cao một thấp.
Người thấp, là một thanh niên âm lệ, rất gầy gò, giống cây gậy trúc, cảm giác gió thổi qua sẽ ngã, yếu đuối mong manh.
Nhưng khóe môi hắn nở nụ cười tự tin thong dong âm hiểm, ánh mắt bén nhọn thon dài, cho người ta một loại cảm giác như bị rắn độc nhìn chăm chú.
Người cao, chính là một nam tử trung niên, dáng vẻ dữ tợn, răng nanh dài, sắc mặt âm lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận