Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 851: Hơi thở thoi thóp, vì sao lại là ta

“Tiền bối, con rệp đen thui kia muốn chạy trốn"
Trần Trường An hờ hững nhìn chăm chú.
Hắn đương nhiên biết (Phong Thiên Khóa Địa phù không vậy được Hắc Ngọc địa long bao lâu.
Thậm chí.
Không đến một nhịp hô hấp.
Nhưng mà.
Như vậy là đủ rồi.
Trần Trường An buông tay.
[Thiên Tử Đồ Long kiếm hóa thành một tia kim quang bắn ra, lơ lửng giữa trời cao.
“Keng” một tiếng kiếm minh kinh thế vang lên, mơ hồ có thể nghe thấy từng đợt tiếng rồng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy thân kiếm chấn động!
Kim quang đầy trời!
Biến thành hàng ngàn hàng vạn (Thiên Tử Đồ Long kiếm)!
Những [Thiên Tử Đồ Long kiếm) đó rậm rạp, trải rộng trên vòm trời!
Sát khí nghiền thế!
Khiến Thi Như Ý quan sát phía xa run sợ trong lòng.
Thủ đoạn kiếm đạo công kích thật đáng sợ!
Còn Hắc Ngọc địa long.
Hắn mới vừa phá vỡ địa lao do (Phong Thiên Khóa Địa phù tạo ra.
[Thiên Tử Đồ Long kiếm rậm rạp ngang trời kia..
Khiến thân rồng của Hắc Ngọc địa long run lên, bất chấp tất cả, liều mạng bỏ chạy về phía vết kiếm.
Trần Trường An không chút hoang mang, ấn tay xuống.
“Vạn kiếm quy tông, giết.
Trong phút chốc.
Kiếm minh kinh thiên!
Càng có tiếng rồng khóc thảm thiết thống khổ vang lên!
Vút vút vút!!!
[Thiên Tử Đồ Long kiếm) lơ lửng trên vòm trời rơi xuống.
Rậm rạp, hóa thành một vùng mưa kiếm.
Hắc Ngọc địa long kia vô cùng hoảng sợ, hồn bay ba thước, tuy vết kiếm gần trong gang tấc, nhưng mình lại không trốn vào được!
Mưa kiếm bàng bạc.
Đâm vào máu thịt của Hắc Ngọc địa long.
Mặc cho Hắc Ngọc địa long phòng thủ như thế nào, cũng đều không thể tránh né.
Đau đớn, kêu thảm thiết, sợ hãi, tuyệt vọng, sắp chết sao...Lúc này, Hắc Ngọc địa long bộc phát ra các loại cảm xúc.
Rất nhanh.
Chiến đấu kết thúc.
Giữa thiên địa, tất cả vân đạm phong khinh, khôi phục an tĩnh.
Thi Như Ý nơi xa chớp mắt, từ phía xa giơ chân chạy tới.
Đến gần, Thi Như Ý mới khiếp sợ phát hiện tình huống của Hắc Ngọc địa long.
Chỉ thấy toàn thân Hắc Ngọc địa long, trên dưới đều cắm đầy (Thiên Tử Đồ Long kiếm), máu màu lam chảy cuồn cuộn, một mảnh huyết tinh.
Hơi thở Hắc Ngọc địa long thoi thóp, cũng chưa chết.
Nhìn cảnh tượng này, Thi Như Ý cũng có chút không đành lòng.
Con trùng lớn thật đáng thương.
Đáng tiếc.
Ngươi trêu chọc sai người rồi.
Thi Như Ý thấy rất may vì tiền bối không đối xử với nàng như vậy.
Chẳng lẽ, là bởi vì dáng vẻ mình xinh đẹp, còn Hắc Ngọc địa long này xấu xí sao?
Thi Như Ý tự luyến trong lòng, nghĩ như vậy.
Nhưng mà Thi Như Khí khá tò mò vì sao tiền bối lại muốn giữ một mạng cho Hắc Ngọc địa long. Không phải giết sẽ tốt hơn sao?
Lỡ đâu Hắc Ngọc địa long này chạy thoát thì nên làm cái gì bây giờ?
Đương nhiên.
Thi Như Ý biết tiền bối làm như vậy nhất định có thâm ý của hắn.
Lại nói dù sao thì tiền bối cũng là người cao thâm khó đoán.
Không giết Hắc Ngọc địa long, nhất định có lý do của mình. Mà trên thực tế.
Cũng đúng là như thế.
Dù sao Hắc Ngọc địa long này cũng là một ma chủng.
Thực lực mạnh hơn Thi Như Ý.
Càng mạnh hơn ba gã cường giả Vũ tộc kia!
Nếu cứ vậy giết Hắc Ngọc địa long này, không khỏi quá đáng tiếc.
Chờ về rồi lại giết Hắc Ngọc địa long, mới có thể phát huy ra giá trị lớn nhất của Hắc Ngọc địa long.
Hơi thở của Hắc Ngọc địa long thoi thóp, tê liệt ngã xuống nơi đó, thống khổ tuyệt vọng.
Lúc này, hắn ta nhìn thấy Trần Trường An đi từng bước một tới.
Hoảng sợ phủ khắp hai mắt Hắc Ngọc địa long.
Hắc Ngọc địa long vốn đang thoi thóp không biết lấy sức lực nơi nào, hoảng sợ kêu to.
“Đừng... Đừng có tới đây!!!"
Trần Trường An không dao động.
Đã sắp đi tới trước mặt Hắc Ngọc địa long.
Hắc Ngọc địa long không nhịn được mà run rẩy cả người.
“Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, cha ta mà biết nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
“Cha ngươi muốn tới, vậy bổn tọa đúng là cầu mà không được.
“Nha đầu"
Trần Trường An gọi Thi Như Ý.
Thi Như Ý vội vàng đi đến bên cạnh Trần Trường An.
“Tiền bối, sao vậy?"
“Khiêng hắn, chúng ta về nhà.
Thi Như Ý ngẩn ra, nhìn Hắc Ngọc địa long khổng lồ này, trong lòng chua xót.
Nàng rất uất ức.
Tiền bối, rốt cuộc là vì sao chứ.
Ta đã rất nghe lời.
Người đi đối diện vết tích sao trời chính là ta.
Đi câu dẫn Hắc Ngọc địa long cũng là ta.
Hiện giờ, khiêng Hắc Ngọc địa long vẫn là ta.
Tiền bối, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Ta chính là công chúa Vũ tộc!!!
Haizzz, trong lòng bé cưng khổ, nhưng bé cưng không nói.
Bé cưng rất sợ hãi, bé cưng cũng rất nghe lời.
Trong lòng Thi Như Ý thở dài một hơi, cũng không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Trần Trường An, tiến lên, yên lặng khiêng Hắc Ngọc địa long kia lên.
Nhưng mà Thi Như Ý thân thể bé nhỏ khiêng thân hình cao lớn đó trên người, nhìn như nào cũng có vẻ không hợp nhau.
Thi Như Ý nghe lời, khiến Trần Trường An vừa lòng cười.
Xem ra mình dạy dỗ công chúa Vũ tộc này cũng không tệ lắm.
Tiên vực Cửu Châu.
Thi Như Ý khuôn mặt nhỏ uất ức khiêng Hắc Ngọc địa long hơi thở thoi thóp từ địa cung vĩnh hằng về.
1024 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận