Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 219: Đột nhiên được thánh vận dung thân!

Có nghĩa là.
Tu vi của Mị Nương đã tăng lên!
Tu vi của nàng ta vốn đã tăng lên tới Tiên Tôn thất giai.
Hiện giờ thậm chí thẳng tiến tới cảnh giới Tiên Tôn bát giai.
Loại thủ đoạn này.
Cho dù là tiên nhân trên thượng giới thấy được cũng sẽ cảm thấy kinh hãi thế tục!
Đại đạo tiên thống tăng lên khó cỡ nào, mọi người trên thượng giới đều biết.
Đột phá mỗi một cảnh giới nhỏ, đều khó như lên trời.
Hiện giờ.
Dưới sự trợ giúp của Trần Trường An, Mị Nương lại đột phá từ Tiên Tôn lục giai lên Tiên Tôn thất giai.
Thậm chí đột phá lên cảnh giới cao hơn nữa.
Nếu tin tức này truyền tới thượng giới.
Chỉ sợ toàn bộ thượng giới đều sẽ bị oanh động!
Đương nhiên.
Trần Trường An căn bản không biết chuyện này.
Chỉ là hiện thực lúc này khiến hắn càng thêm hiểu rõ.
Năng lực mới


Thánh vận dung thân


này của mình có thể trợ giúp tiên nhân đột phá cảnh giới.
Chuyện này đúng là khó lường.
Dùng một câu để hình dung.
Ai da, rất không tồi.
Không biết lực lượng còn thừa của phân thân.
Có đủ để giúp Mị Nương đột phá thêm một cảnh giới không?
Đột nhiên, Trần Trường An ngừng gảy đàn.
Bởi vì lực lượng của phân thân đã hao hết.
Nhưng ở trong toàn bộ thành Hóa Long, tiếng đàn chưa ngừng, lượn lờ không thôi.
Đạo vận vô thượng, chảy xuôi trong toàn bộ thành Hóa Long.
Cuối cùng cũng hao hết lực lượng, phân thân của Trần Trường An cũng tan biến theo, tiêu tán giữa thiên địa.
Đáng tiếc.
Vất vả mới ra ngoài một chuyến.
Còn chưa được ôm Hoa cô nương ngủ.
Cứ vậy quay về.
Nghĩ như nào cũng có chút không cam lòng.
Phi Tiên Sơn, miếu Trường Sinh.
Sau khi phân thân tan biến, ý thức của Trần Trường An cũng trở về bản thể, cảm nhận được khí tức của Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ trong miếu Trường Sinh.
Bọn họ đã trở về.
Ở trong tay hắn, xuất hiện bốn cái nhẫn trữ vật.
Đoạt được từ Trang Minh, Tà Bá và tiên nhân của tiên vực Tu La.
Nhìn bốn cái nhẫn trữ vật này, Trần Trường An lẩm bẩm tự nói.
“Quả nhiên, lĩnh vực vô địch vẫn quá nhỏ.
“Nếu không có tiên thạch, không biết bao giờ mới có thể bao trùm toàn bộ lĩnh vực vô địch khắp đại lục Cửu Châu.”
“Ta cần đạt được nhiều tiên thạch từ tiên vực trên thượng giới hơn.”
“Nói như vậy...”
Trong mắt Trần Trường An hiện lên một tia sáng.
Đêm nay tới Yên Vũ Các, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nghe khúc tiêu khiển, ừm.
Loại địa phương này, say mê tình cảm, thả lỏng nội tâm, chờ sau này khi lĩnh vực vô địch bao trùm tới thành trì bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, hắn nên thường đi mới đúng.
Thành Hóa Long, tuy phân thân của Trần Trường An đã tan biến.
Nhưng tiếng đàn trong thành vẫn chưa ngừng, đạo vận trường tồn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tu sĩ trong thành mới tỉnh lại từ giữa tiếng đàn.
Khi thấy thay đổi trên thân thể bọn họ, những tu sĩ đó đều chấn động.
"Trời ạ, vết thương trên người ta đều lành rồi."
“Sao có thể?!”
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta...ta...ta đã từng bị thương, để lại mầm họa trong cơ thể, nhưng thương thế lại tốt lên rồi.”
Phải biết nội thương để lại trong cơ thể, sẽ khiến cảnh giới tu vi của tu sĩ không thể tiến thêm.
Chuyện này cũng có nghĩa là tiền đồ đã hết.
Hiện giờ, nội thương trong cơ thể đã lành.
Những tu sĩ đó lại có thể tiếp tục tăng tu vi, trở nên càng thêm mạnh hơn!
Chuyện này sao có thể không khiến cho những tu sĩ đó kích động, động lòng.
Không thể nghi ngờ đây là cơ hội sống lần hai cho những tu sĩ đó.
“Tu vi của ta đột phá rồi.”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Có lẽ có liên quan tới tiếng đàn đột nhiên vang lên trong thành Hóa Long."
“Nhất định là có một vị cao nhân tuyệt thế ra tay, ban cho chúng ta cơ duyên!”
Trong thành, vô số tu sĩ kích động nghị luận.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ quỳ xuống.
Tỏ vẻ cảm kích với cao nhân đã ra tay cứu vớt thành Hóa Long, thậm chí là ban cho bọn họ cơ duyên.
Nhưng đáng tiếc.
Vị cao nhân tuyệt thế kia vẫn chưa lộ diện.
Ai cũng không biết rốt cuộc là ai.
Đúng lúc này.
Trong Yên Vũ Các, một khí tức vô cùng mạnh mẽ bùng nổ.
Tuy rằng mạnh mẽ, lại không cuồng bạo, rất nhu hòa, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với tu sĩ trong thành.
Dù vậy, lại cũng khiến người ta chấn động.
“Dao động thật là khủng khiếp.”
“Chẳng lẽ là vị cao nhân tuyệt thế cứu vớt thành Hóa Lomg, ban cho chúng ta cơ duyên kia?”
Tu sĩ trong thành đi về phía Yên Vũ Các, nơi bộc phát ra khí tức mạnh mẽ.
Trong Yên Vũ Các.
Mị Nương hấp thu đạo vận, chậm rãi thức tỉnh.
Nhìn về phía tiên cầm, phân thân của Trần Trường An đã không còn tung tích.
Mị Nương lẩm bẩm, biểu tình phức tạp.
“Đại ân của tiền bối, không thể hồi báo.”
Chỉ có trong lòng chính nàng ta biết rõ nhất.
Trong quá trình Trần Trường An đánh đàn, đạo vận bàng bạc ra đời rốt cuộc mang đến sự trợ giúp kinh người cơ nào với nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận