Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1284 - Trường An ca ca, việc lớn không tốt!



Chương 1284 - Trường An ca ca, việc lớn không tốt!




Ngay lập tức.
Lực lượng khủng bố, cùng với tiếng vang lớn "ầm ầm ầm".
Toàn bộ chiến thuyền phía trước cũng bị phá hủy!
Còn tu sĩ Ngọc Hành trên chiến thuyền kia, đương nhiên cũng không có bất cứ người nào sống sót!
Mặt Tôn Ngộ Không không chút biểu cảm, nhìn tất cả những thứ này chăm chú, thần sắc không chút thay đổi.
Thu lại Kim Cô Bổng.
Sau đó há mồm hút một cái.
Đã có chuyện khiến người ta sởn tóc gáy xảy ra.
Sau khi Tôn Ngộ Không há mồm hút một cái.
Từng thần hồn từ trên chiến thuyền bị hủy kia bị hút ra.
Chỉ thấy biểu cảm của những thần hồn kia
Chỉ thấy những cái đó thần hồn biểu tình, đều tràn ngập hoảng sợ, sợ hãi, tuyệt vọng, thậm chí là vặn vẹo ở cùng nhau.
Cùng với trong tay Tôn Ngộ Không bấm tay niệm thần chú.
Những thần hồn này đều biến thành từng viên hồn đan.
Tôn Ngộ Không vung tay lên, những viên hồn đan này đều bị hắn ta thu vào trong túi.
Sau đó.
Tôn Ngộ Không vô cảm, tiếp tục tiến hành đuổi giết đại quân Ngọc Hành cùng với đám người Khâu Phong lão tổ.
Nói tóm lại.
Đối với đại quân Ngọc Hành mà nói.
Tuy bọn họ đã liều mạng chạy trốn.
Nhưng mà, đây chắc chắn là một kiếp nạn lớn với bọn họ.
Không biết đến cuối cùng sẽ có bao nhiêu người có thể chạy khỏi kiếp nạn này!
Nói tóm lại.
Mấy ngày sau, ở tinh hệ Ngọc Hành và thần võng, chắc chắn sẽ có oanh động rất lớn!
Hoa Hạ cổ tinh.
Trần Trường An thưởng thức dáng múa khiêu vũ thướt tha động lòng người của A Miêu.
A Miêu đỏ mặt, tuy rằng cũng không am hiểu vũ đạo, nhưng nhảy lên vẫn rất đẹp.
Nhưng mà, nàng ấy vẫn luôn hơi ngại, đỏ mặt.
Trần Trường An cắn hạt dưa.
“A Miêu à, ngươi không thể thẹn thùng như vậy, biết không?”
"Ngươi xem những tiên tử mở phát sóng trực tiếp trên thần võng kìa, ai mà không nhảy múa động lòng người, đẹp đến mức làm người ta say mê, ngươi như vậy là không được.”
"Nếu ngươi còn nhảy như vậy, ta vẫn nên xem mấy nữ tử phát sóng trực tiếp trên thần võng thôi.”
“Công tử không cần xem họ, A Miêu sẽ nỗ lực...”
A Miêu ngại ngùng đỏ mặt, mèo con giật giật, hít sâu một hơi để lấy dũng khí.
Nàng ấy nghĩ thầm, mình khiêu vũ không phải là để cho công tử xem sao?
Hiện giờ có cơ hội này, sao có thể để công tử đi xem những người khác chứ.
Mình nhất định phải nỗ lực mới được.
Sau đó.
A Miêu bắt đầu khiêu vũ một lần nữa.
Dáng người A Miêu vốn rất đẹp, mảnh mai chân dài, eo nhỏ, vô cùng gợi cảm.
Lúc này, sau khi đã quyết tâm, dáng múa của A Miêu cũng rất khác trước đó.
Cho người ta cảm giác, giống như một con bướm nhẹ nhàng bay múa.
Lại giống như cành liễu thướt tha nhiều vẻ đang uốn lượn, A Miêu lúc này, đẹp đến mức khiến người ta say mê!
Mỗi nhịp, mỗi động tác đều trôi chảy tự nhiên, giống như sen trắng nổi trên mặt nước, cao nhã mà thánh khiết.
Nàng ấy lúc thì nâng cổ tay rũ mi, lúc lại thả nhẹ tay, trong tay xuất hiện một chiếc quạt giấy, khép lại nắm lên, giống như đầu bút uyển chuyển vẽ Đan Chu...
Trong lúc nhất thời, Trần Trường An bị dáng múa của A Miêu hấp dẫn, thậm chí có chút trợn mắt há hốc mồm.
Mèo con này, không tồi.
Không phải nói không biết khiêu vũ sao, xem ra là đang lừa người.
Một hồi lâu sau, A Miêu mới kết thúc, nàng ấy đỏ mặt, đứng trong sân, gió nhẹ thổi bay sợi tóc vàng kim, y phục tung bay, giống như một vị tiên tử.
Nàng ấy đứng ở trong viện, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, dường như dung nhập vào trong thiên địa.
Do dự một chút, A Miêu mới lên tiếng.
“Công tử, A Miêu nhảy đẹp không?”
Vẫn không nhịn được mà nhìn Trần Trường An với ánh mắt chờ đợi.
Trần Trường An gật đầu, cười nhạt.
“Nhảy rất đẹp, hoàn toàn không giống như vừa rồi, khiến ta được mở mang tầm mắt, A Miêu à, ngươi cũng biết giả heo ăn thịt hổ đấy, ta vốn cho rằng ngươi không biết nhảy.”
A Miêu đỏ mặt: “Thật ra nhảy cũng bình thường.”
Đương nhiên, trên thực tế, cũng không phải là như thế.
Mấy ngày nay, A Miêu thường xuyên nhìn thấy Trần Trường An thưởng thức mấy tỷ tỷ khác khiêu vũ.
Đương nhiên, A Miêu lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Ban đầu.
A Miêu đương nhiên là không biết khiêu vũ.
Mèo con sống trong mương ở núi lớn, nào có biết mấy thứ này.
Tuy nhiên.
Tuy A Miêu không biết, nhưng vẫn có loại thiên phú này.
Vì Trần Trường An, nàng ấy đã bắt đầu học tập.
Mà A Miêu lại rất có thiên phú trên phương diện này.
Rất nhanh đã học xong.
Sau đó.
A Miêu nhân lúc hôm nay Trần Trường An quan sát những tiểu tỷ tỷ trên thần võng khiêu vũ.
Nàng ấy mưu mô nói một câu: “Công tử, ta cũng biết múa.”
Trần Trường An vừa nghe vậy, càng cảm ngoài ý muốn.
Mèo con lại còn biết múa sao?
Vì thế.
Hắn kêu A Miêu múa cho hắn xem.
Quả nhiên, một điệu múa này, khiến Trần Trường An lau mắt mà nhìn!
Trần Trường An hoàn toàn không lường được!
A Miêu hơi mỉm cười.
Trần Trường An nói.
“Trong thần võng có một điệu múa tên là【Phượng Loan Phi】, ngươi biết không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận