Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1386: Đại ca, dưa hái xanh không ngọt!

Chương 1386: Đại ca, dưa hái xanh không ngọt!Chương 1386: Đại ca, dưa hái xanh không ngọt!
Ở sao trời bậc cao, đối với Hồng Diệp mà nói, có loại cường giả gì mà nàng ấy chưa từng nhìn thấy đâu.
Hồng Diệp thở dài, lắc đầu nói.
"Không được, đại ca rất mạnh, nhưng ta không thể hại các ngươi."
Sau đó, Hồng Diệp lại nói.
"Ta trốn tránh trong khe hở không gian này, nếu đại ca cần thần quả tạo hóa, thậm chí là thân dịch tạo hóa, hay là cái gì, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Đấn lúc đó, ngươi trực tiếp tới khe hở không gian này tìm ta là được."
"Còn rời khỏi khe hở không gian này, thì thôi đi."
Hồng Diệp nhìn Trân Trường An, khuôn mặt nhỏ non nớt vô cùng nghiêm túc.
"Đại ca, thật sự, dưa xanh hái không ngọt."
Dù sao Trần Trường An này cũng cho nàng ấy cảm giác không tệ lắm.
"Nếu ta không muốn thì sao?"
Nhưng đối mặt với một loạt lời khuyên bảo tận tình của Hồng Diệp, Trần Trường An chỉ cười nhạt.
Hồng Diệp rất có hảo cảm với Trần Trường An.
Hồng Diệp rầu rĩ nói.
Chỉ có chính nàng ấy biết rõ, không muốn để chuyện của mình làm liên lụy đến Trần Trường An.
Hồng Diệp gật đầu như gà con mổ thóc.
"Dưa xanh hái không ngọt sao?”
"Phải phải."
Trân Trường An lạnh nhạt nói.
Nàng ấy cảm thấy, khí tức tản ra trên người Trân Trường An lúc này càng mạnh hơn trước.
Nói xong, trên người Trần Trường An bộc phát ra khí tức đáng sợ hơn.
Cho dù là Hồng Diệp, nàng ấy chỉ cảm nhận một luông khí tức mà trên người Trân Trường An tản ra thôi, thì đã có cảm giác sởn tóc gáy.
Trần Trường An đi đến trước mặt Hồng Diệp: "Nhưng mà con người của ta, chỉ thích ăn dưa còn xanh."
Ngay sau đó.
Trân Trường An, chém rách khe hở không gian!
Hồng Diệp lại sợ ngây người.
Nhưng ngay sau đó.
Hồng Diệp không biết Trần Trường An muốn làm gì.
Chỉ thấy toàn bộ khe hở không gian bị chém mở dưới một kiếm này của Trần Trường Anl
Lại thấy Trần Trường An giơ tay chém ra một kiếm.
Nhưng đồng thời với khiếp sợ, Hồng Diệp cũng hoàn toàn sợ hãi. Khe hở không gian này bị phá hủy, sẽ mang đến nguy hiểm to lớn cho Hồng Diệp!
Thậm chí hiện tại, khí tức thân thụ tạo hóa đã không thể che giấu nữa, truyền tới ngoại giới!
Hồng Diệp vội vàng thi triển thần thông.
Trong nháy mắt, thân thụ tạo hóa to lớn che trời kia thu nhỏ lại.
Sau đó bị Hồng Diệp nuốt vào.
Nàng ấy không chút do dự, xoay người muốn chạy khỏi nơi đây.
Tuy nhiên.
Lực lượng vô địch của Trần Trường An trấn áp trên người Hồng Diệp, Hồng Diệp muốn chạy trốn.
Là chuyện không thể nào.
"Đại ca, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không, mau để ta rời khỏi nơi này!"
"Kẻ địch của ta sẽ mau chóng phát hiện tung tích của tat"
Hồng Diệp rất hoảng hốt, thậm chí trong mắt nàng còn hiện vẻ sợ hãi.
Trần Trường An nói.
"Hồng Diệp, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?"
"Hoặc là nói, ngươi thích cuộc sống trốn đông trốn tây này sao."
Nói xong, Trần Trường An xoa đầu Hồng Diệp.
"Thần phục ta, từ nay về sau, ta bảo vệ ngươi chu toàn, bảo vệ ngươi cả đời bình an."
Hồng Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Trân Trường An, không có cách nào.
"Đại ca, ngươi chắc chắn chứ?"
Trân Trường An lạnh nhạt nói.
"Thần thụ tạo hóa rất hiếm có, khó khăn lắm mới gặp được, đương nhiên không thể để ngươi chạy trốn khỏi lòng bàn tay bổn tọa."
Hồng Diệp thở dài.
Nàng ấy cũng biết, hiển nhiên mình đã bị Trân Trường An nhìn trúng, muốn chạy trốn gần như không có khả năng.
Mà mình ngoại trừ thần phục Trân Trường An thì không còn cách nào khác.
Hồng Diệp cắn môi, nàng ấy trầm mặc, ánh mắt xinh đẹp lập loè ánh sáng, dường như đang tự hỏi.
Rất nhanh.
Hồng Diệp đã tự hỏi xong.
Nàng ấy ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trân Trường An.
Trân Trường An cười nói.
"Xem ra ngươi đã quyết định rồi?"
"Phải, nếu đại ca ca mạnh như vậy, lại không bằng lòng buông tha cho Hồng Diệp, Hồng Diệp ngoại trừ thân phục thì không còn cách nào, nếu như vậy, ta thần phục ngươi."
Hồng Diệp ngừng một chút, rồi lại mở miệng nói. "Tuy nhiên, nếu gặp phải nguy hiểm gì, thậm chí là ngươi vì ta mà gặp nguy hiểm tính mạng, vậy ngươi cũng đừng trách ta."
"Đương nhiên sẽ không trách ngươi."
Nói xong.
Trân Trường An xóa bỏ uy áp trên người Hồng Diệp.
Cũng cho Hồng Diệp khôi phục năng lực hành động.
Hồng Diệp thật sự ngoan ngoãn, nhìn rất thành thật, cũng không chạy trốn.
Dù sao, Hồng Diệp cũng biết rõ, ở trước mặt Trần Trường An, nàng ấy muốn chạy trốn chính là tự tìm đau khổ.
Nàng ấy thầm nghĩ trong lòng.
"Ai da, xem ra chỉ có thể để sau này lại tìm cơ hội chạy trốn thôi."
"Đi thôi."
Nếu đã tìm được Tử Nguyệt, thậm chí còn thu hoạch được một gốc cây thần thụ tạo hóa, vậy chuyến đi này cũng coi như Trần Trường An được mùa rồi.
Hắn rất vui, mang theo mọi người rời khỏi khe hở không gian đã bị phá hủy này. ...
Sao trời cuồn cuộn, trong thiên địa vô tận.
Một tỉnh cầu sinh mệnh cổ xưa, vắng vẻ lạnh lẽo, có vẻ cổ quái thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận