Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 154: Tinh túy tối cao của Mã lão, tiên quả đại đạo?

Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng nên như thế.
Nếu chỉ là một trưởng lão của Phượng Vân cổ phái, không thể bảo vệ được hắn.
Nếu Minh Hà này là thánh chủ của Phượng Vân cổ phái, Phượng Vân cổ phái thế lớn ở Quý Châu, cũng có thể bảo vệ hắn.
Đương nhiên, đối với bạn cũ của sư phụ, Trần Trường An vẫn có vài phần tò mò.
“Phượng Vân cổ phái cử hành thịnh hội Cửu Châu.”
Trần Trường An híp mắt, nghĩ một lát, vẫn nhận lấy tấm thiệp mời này.
Thấy Trần Trường An nhận thiệp mời, Linh Thanh Sơn và Linh Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ đúng là lo lắng tiền bối không nhận thiệp mời này.
Linh Hải cung kính nói: “Tiền bối có thể tới tham gia thịnh hội Cửu Châu, tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ Quý Châu oanh động, đến lúc đó tất nhiên thịnh hội sẽ vô cùng náo nhiệt!”
Linh Bảo Nhi nghe xong, ánh mắt sáng lên, tràn đầy chờ mong.
“Sư phụ đại nhân, người muốn xuống núi tham gia thịnh hội Cửu Châu sao? Đồ nhi muốn đi cùng người.”
“Y nha y nha.”
Trần Trường An hơi mỉm cười: “Nhận thiệp mời, nhưng vi sư còn chưa suy xét rõ ràng có muốn đi hay không.”
Xuống núi à.
Tham gia thịnh hội Cửu Châu.
Mà thịnh hội Cửu Châu cử hành ở Phượng Vân cổ phái, trường hợp long trọng xưa nay chưa từng có, càng khỏi cần nói sẽ có bao nhiêu người ở Cửu Châu đi.
Nhưng Trần Trường An thì sao, còn mới một nhân vật nhỏ chưa hiểu việc đời, đã giết mười mấy tiên nhân, sợ quá, thật sợ chết mất.
Mặc dù là Trần Trường An định đi, nhưng sau khi rời khỏi lĩnh vực vô địch, thì hắn chính là một đứa em trai.
Cho nên, nội tâm Trần Trường An rất rối rắm.
Người trẻ tuổi à, ngươi không nói võ đức, ngươi làm con chuột rút đầu.
Nếu ra cửa bị cường giả đỉnh cấp của đại lục Cửu Châu đánh thì làm sao bây giờ?
Ta còn chưa học chiêu một tay tùng quả đàm tẩu thiểm điện tiên của Mã lão, càng chưa học được tuyệt học trấn quán Hỗn Nguyên Thái Cực quyền của Mã lão.
Trần Trường An híp mắt, tuy chưa học hai môn tuyệt học có một không hai này, nhưng ta đã sớm lấy đi tinh hoa, đào thải cặn bã, học được hết tinh túy của Mã lão!
Mã lão chủ quan, ta cũng không thể chủ quan, ta phải thật cẩn thận.
Nếu ta học Mã lão lột da hổ, làm cờ lớn, nhảy nhót lung tung, ngươi đánh ta sao.
Dù sao, Trần Trường An dùng một chưởng diệt tiên, giết Thanh Mao quỷ tiên, đây là chuyện vô số cường giả ở Quý Châu rõ như ban ngày, sợ là không có mấy người dám khiêu chiến hắn đâu nhỉ.
(
`^

´)


!!!
Trong lòng Trần Trường An thầm nghĩ.
Nếu thật sự đi thịnh hội Cửu Châu.
“Vạn vật sinh linh” của hệ thống lĩnh vực vô địch phiên bản 2.0 là vô dụng.
Nhưng thật ra “Tiên đạo chân giải” của phiên bản 3.0, còn cả “Đặc hiệu max điểm” của phiên bản 4.0 không biết có dùng được hay không.
Đương nhiên, còn phải mượn dùng công năng “Hoa trong gương, trăng trong nước” thu được từ lễ vật cá mặn.
Cho dù muốn tham gia thịnh hội Cửu Châu, vậy cũng là phân thân đến tham gia.
Còn bản thể.
Ha hả, một con cá mặn, chết tử tế cũng không bằng sống sót.
Thân là cha ruột của Trường Sinh thế, hắn nghĩ quẩn trong lòng xuống núi tìm chết à?
Nhỡ đâu gặp tiên nhân thì sao?
Cho nên, hiện giờ Trần Trường An còn chưa quyết định, rốt cuộc có đi hay không?
Ánh mắt hắn bình tĩnh, lạnh nhạt nói với Linh Hải và Linh Thanh Sơn.
“Thiệp mời tạm thời để đó, nhưng còn chuyện có tham gia thịnh hội Cửu Châu lần này hay không, bổn tọa còn phải suy xét một lượt.”
Linh Hải và Linh Thanh Sơn gật đầu.
Từ việc tiền bối ẩn tu ở Phi Tiên Sơn, có thể nhìn ra được tiền bối là người không màng danh lợi, chỉ sợ cũng không có hứng thú với thịnh hội Cửu Châu.
Tóm lại bọn họ đã đưa thiệp mời đến.
Còn tiền bối đi hay không đi, không phải chuyện bọn họ có khả năng can thiệp, bọn họ cũng không có tư cách này.
Nhưng trong lòng hai người không khỏi thở dài.
Nếu tiền bối không đi, vậy đúng là khiến cả đại lục Cửu Châu đều thấy tiếc nuối vì chuyện này.
Hiện giờ, đừng nói là Quý Châu.
Cho dù là khắp đại lục Cửu Châu, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ cao quý của tiền bối.
Trên đường tới Phi Tiên Sơn trước đó, bọn họ đã thấy rất nhiều tu sĩ, có các tộc các loại, yêu ma quỷ quái muốn bái phỏng tiền bối.
Nhưng mà, bầy yêu sợ người ngoài quấy rầy đến tiền bối, hiện giờ Thập Vạn Đại Sơn đề phòng nghiêm ngặt, chỉ với thực lực của những tu sĩ đó, căn bản không có cách nào bước vào Thập Vạn Đại Sơn, càng đừng nói là nhìn thấy tư thái tuyệt thế của tiền bối.
“Tiền bối, vậy chúng ta cáo từ trước.”
“Đừng nóng vội, nếu đã tới, chờ bổn tọa lấy cho các ngươi mấy quả quýt ha ha.”
Trần Trường An cười.
Linh Hải và Linh Thanh Sơn nghi hoặc.
“Quả quýt?”
Trần Trường An cao thâm khó đoán, trong lòng có vài phần đắc ý, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Đây là linh quả gần đây bổn tọa nhàn rỗi không có việc gì gieo trồng ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận