Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1259 - Một đám phế vật, tìm chết! 2



Chương 1259 - Một đám phế vật, tìm chết! 2




Đáng chết!
Lúc Điền Phong kinh hãi, vốn định mắng to Trần Trường An trước mắt.
Lại lơ đãng thoáng thấy khóe miệng Trần Trường An nỏe nụ cười lạnh khinh thường.
Không biết vì sao, khiến Điền Phong lập tức có cảm giác xương sống lưng phát lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Trần Trường An vung tay lên, đầu thương của nửa đoạn ngân thương bị cầm trong tay biến thành một tia sáng bạc, lướt qua trong giây lát.
Điền Phong hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Chỉ thấy "phụt" một tiếng.
Đầu đã bị xỏ xuyên qua!
Cùng với hoa máu vẩy ra!
Trực tiếp chết thảm!
Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người trên quảng trường trợn tròn mắt.
Mọi người đều không ngờ trước mắt sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.
Cả đám bọn họ, đều mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin!
Hoàn toàn không thể ngờ được, cường giả tối cao Chân Thần hậu kỳ cường đại, lại bị Trần Trường An giết ngược dễ như trở bàn tay thế vậy.
Như này cũng quá... quá mạnh rồi!
Không riêng gì tất cả tu sĩ ở đây trợn tròn mắt.
Ngay cả Khâu Phong lão tổ và Tư Đồ Lục Trúc kia, hai người cũng đều trợn tròn mắt.
Khâu Phong lão tổ hồi phục tinh thần lại, sắc mặt khó coi.
“Tên này...”
Còn Tư Đồ Lục Trúc, sắc mặt nàng ta có hơi tái nhợt.
“Sao có thể... Điền Phong có tu vi Chân Thần hậu kỳ, thậm chí ở phương diện thực lực, còn mạnh hơn ta một tầng, vì sao lại bị giết dễ như trở bàn tay thế chứ.”
Có thể nói, Điền Phong chết thật sự quá nhanh, khiến tất cả mọi người ở đây có một loại cảm giác không chân thật.
Đương nhiên, nói Điền Phong chết nhanh.
Không bằng nói, Trần Trường An ra tay quá nhanh.
"Rầm" một tiếng.
Thi thể của Điền Phong kia, đã không còn dao động sinh mệnh, ngã xuống đất ngửa mặt lên trời.
Mà trong đầu Trần Trường An, cũng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, nụ cười bên khóe môi Trần Trường An càng thêm sâu.
Chỉ là nụ cười này, trong mắt Khâu Phong lão tổ và Tư Đồ Lục Trúc, lại có cảm giác khiến bọn họ sợ hãi.
Tên này... quả nhiên không đơn giản như bề ngoài.
Tử Nguyệt hừ hừ nói.
“Trường An ca ca rất lợi hại, các ngươi lại muốn ra tay với Trường An ca ca, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ!”
“Còn không mau thả ta và tỷ tỷ ra, bằng không Trường An ca ca sẽ giết sạch các ngươi.”
Tử Tâm lại rất bình tĩnh.
Nàng ấy nói.
“Hiện tại các ngươi nên xin tha, nếu xin tha, có lẽ Trường An ca ca có thể tha cho các ngươi một mạng.”
“Nếu không, các ngươi chỉ có một con đường chết.”
Nghe Tử Tâm và Tử Nguyệt nói, khóe miệng Tư Đồ Lục Trúc không nhịn được co giật.
“Câm miệng cho ta!”
Tử Tâm bĩu môi: “Tỷ, bọn họ không nghe khuyên bảo đâu.”
“Xem ra kết cục đã chú định.”
Tư Đồ Lục Trúc thẳng tay đánh ngất hai người, để vào trong một túi bảo vật, sau đó truyền âm cho Khâu Phong lão tổ.
“Tên Trần Trường An này cũng không đơn giản như bề ngoài, muốn bắt hắn về Nam Ly, chỉ sợ rất khó giải quyết, xem ra chúng ta vẫn nên lui lại, bàn bạc kỹ hơn!”
Khâu Phong lão tổ liếc mắt nhìn Trần Trường An một cái thật sâu, cảm giác bất an trong lòng, vẫn cứ khó có thể tan đi.
“Tên này, rốt cuộc mạnh như thế nào, cho dù là lão phu cũng không thể diệt trừ Điền Phong nhanh gọn như hắn.”
"Tên Điền Phong kia, là Chân Thần hậu kỳ, trên người có vô số át chủ bài bảo mệnh, hiện giờ chưa dùng được một át chủ bài bảo mệnh nào đã chết mất, tên này...”
“Tư Đồ Lục Trúc, chúng ta đi!”
Khâu Phong lão tổ muốn rời đi cùng Tư Đồ Lục Trúc.
Trên quảng trường, những tu sĩ này đã nhận ra ý đồ của Khâu Phong lão tổ và Tư Đồ Lục Trúc, bọn họ quát.
“Ngăn hai người họ lại, quyết không thể để cho bọn họ chạy trốn!”
"Thiên Ma Nam Ly, nếu để bọn thả chạy mất, sẽ để lại hậu hoạn!”
“Một đám phế vật, cũng muốn ngăn cản chúng ta?” Khâu Phong lão tổ rất khinh thường.
Ông ta tiện tay lấy ra một cái chuông lớn.
Chiếc chuông lớn này, ngay lập tức biến hóa, biến thành một chiếc chuông khổng lồ, giống như ngọn núi cao vậy.
Sau đó, chiếc chuông khổng lồ phát ra một tiếng chuông vang đinh tai nhức óc.
Ầm vang không ngừng!
Âm thanh vang vọng trong chiếc chuông này, càng ẩn chứa một loại đáng sợ lực lượng.
Lại có một sự cộng hưởng kỳ quái với thần hồn của những Chân Thần này.
Cả đám, phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau khổ ôm đầu, không thể thi triển ra chút lực lượng nào!
Khâu Phong lão tổ khinh miệt, trong mắt hiện lên sát ý lạnh băng.
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc cờ lớn.
Trong phút chốc.
Trên quảng trường, gió lớn gào thét, sát ý vô tận.
Xem ra, Khâu Phong lão tổ này không thể bắt được Trần Trường An.
Định giết hết đám Chân Thần này trước khi rời đi cho hả giận!
Ánh mắt Khâu Phong lão tổ lạnh băng, sát ý trên người, kích động trong thiên địa, vô cùng đáng sợ.
Khiến những Chân Thần ở đây đều cảm nhận được rõ ràng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận