Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 227: Hoàng Phủ nhất tộc, thiếu niên Mạc Vấn Thiên!

Vậy cũng sắp có thể bao trùm lĩnh vực vô địch khắp toàn bộ đại lục Cửu Châu!
Đôi mắt Trần Trường An sáng lên, nhìn Bạch Nguyệt chằm chằm.
Sắc mặt Bạch Nguyệt có chút mất tự nhiên.
Bị loại ánh mắt này của Trần Trường An nhìn chằm chằm, có một loại cảm giác toàn thân bị nhìn thấu, trong lòng rất bất an.
Cũng không biết tiền bối muốn làm gì?
Đột nhiên, Trần Trường An đi đến trước mặt Bạch Nguyệt.
Hắn có thể ngửi được mùi hương u lan trên người Bạch Nguyệt.
“Bạch Nguyệt, làm giao dịch cùng bổn tọa, thấy thế nào?”
Bạch Nguyệt ngẩn ra.
“Giao dịch?”
“Phải.”

Thành Hóa Long, tai ương diệt thành tối qua đã qua, trong thành khôi phục sự yên tĩnh ngày xưa.
Thanh Long Bang, là bang phái bất nhập lưu trong thành Hóa Long.
Một ngày này, phủ đệ Thanh Long Bang.
Một đại hán Cù Long túm một thiếu niên áo tang vải thô ra.
“Mạc Vấn Thiên, nhãi ranh nhà ngươi, còn dám tới Thanh Long Bang giương oai, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Đại hán Cù Long, chính là tam đương gia của Thanh Long Bang, tu vi Luyện Khí bát giai.
Nói xong, hắn ném Mạc Vấn Thiên như ném rác, té ngã trên đường phố, đá mạnh mấy đá.
Khiến quần chúng vây xem chú ý, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đây không phải phế vật Mạc Vấn Thiên của thành Hóa Long sao?”
“Đúng vậy, không ngờ tối qua lệ quỷ tàn sát dân trong thành mà tên ăn mày này còn không chết.”
“Ha hả, nghe nói mấy ngày nay tiểu tử này đi gia nhập mấy chục bang phái lớn lớn bé bé trong thành Hóa Long, đáng tiếc không bang phái nào thu nhận hắn.”
“Cũng không có cách nào, nghe nói tiểu tử Mạc Vấn Thiên này không có thiên tư, tu luyện nhiều năm, vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí nhất giai khi mới vừa trở thành tu sĩ, Thanh Long Bang sao có thể muốn phế vật này.”
“...”
Mạc Vấn Thiên ước chừng 15-16 tuổi, tu vi Luyện Khí nhất giai.
Chỉ thấy tay trái hắn ta cầm lấy một thanh mộc kiếm, đầu tóc lộn xộn, có một đôi mắt đỏ yêu dị, lúc này mặt mũi bầm dập, muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.
Hắn gian nan bò dậy từ trên mặt đất, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo dường như lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
Nhưng mà, Mạc Vấn Thiên đối mặt với tam đương gia của Thanh Long Bang cũng không sợ.
“Phi” một tiếng.
Phun ra một ngụm nước miếng trên đất.
Còn tiếng nghị luận xung quanh, hắn ta dường như không nghe thấy.
Kiếm chỉ tam đương gia, mặt mũi bầm dập nở nụ cười.
Hắn ta hét lớn.
“Tam đương gia, tiểu gia ta gia nhập Thanh Long Bang của ngươi, là vinh hạnh to lớn của Thanh Long Bang ngươi, nhưng ngươi lại cự tuyệt tiểu gia gia nhập, quả thực là mắt Teddy bị mù.”
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”
“Hôm nay Thanh Long Bang ngươi lạnh lẽo với tiểu gia, ngày mai tiểu gia là người mà Thanh Long Bang ngươi không trèo cao nổi!”
Tam đương gia nghe xong, giận dữ: “Tiểu tử thúi, xem ra giáo huấn ngươi một trận vẫn còn chưa đủ!”
Tay phải ông ta chụp Mạc Vấn Thiên, quyết định cho hắn ta đẹp mặt.
Mạc Vấn Thiên “hắc” một tiếng, vội vàng trốn về phía sau.
Cũng may hai người có một chút khoảng cách, Mạc Vấn Thiên nhẹ nhàng né tránh, lẫn vào trong đám người xung quanh, cũng không biết trốn đến nơi nào rồi.
Tam đương gia hừ lạnh, không nhìn thấy bóng dáng Mạc Vấn Thiên nữa, mắng to nói.
“Con rùa đen đáng chết, còn để ta thấy ngươi, sẽ làm thịt ngươi!”
Tam đương gia xoay người chuẩn bị trở lại phủ đệ.
Bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói của Mạc Vấn Thiên.
“Tam đương gia, nếm thử tuyệt kỹ Thiên Niên Sát tiểu gia nghiên cứu mười sáu năm đi!”
Tam đương gia theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm, nhưng đã không kịp xoay người.
Phanh ——
Ông ta chỉ cảm thấy có một vật thể cùn chọc vào bộ vị nào đó của mình.
Một loại cảm giác đau đớn khó có thể miêu tả truyền đến.
Khiến hai mắt ông ta không nhịn được tối sầm lại, đau đớn rống lên.
Đôi tay che mông, dường như mất đi tất cả lực lượng, trực tiếp ngã xuống đất.
Chân phải của Mạc Vấn Thiên đạp lên mông tam đương gia.
Rút mộc kiếm cắm vào bộ phận không biết tên nào đó ra, bày xong tư thế.
Mặt mũi bầm dập lại cho người ta một loại khí phách phong hoa, đầu tóc lộn xộn bay trong gió, lại vẫn không thể che giấu sự cuồng ngạo không thể kiềm chế của hắn ta.
Tay trái cầm kiếm, cho người ta một loại cảm giác kiếm tiên nghèo túng.
Cảnh tượng thình lình xảy ra.
Đường phố, rất an tĩnh, tất cả quần chúng vây xem nghẹn họng nhìn trân trối, đều trợn tròn mắt.
Ai cũng không ngờ tới Mạc Vấn Thiên này sẽ đột nhiên đánh lại một chiêu.
“Hừ, tiểu gia tung hoành trong thành Hóa Long mười mấy năm, tam đương gia của Thanh Long Bang cũng chỉ như thế.”
“A a a a a a a a, tiểu tử thúi, ta muốn giết ngươi!!!
Trước công chúng.
Tam đương gia chưa từng chịu nhục nhã như thế, đôi mắt giận đỏ lên.
Nhưng không biết vì sao, cúc hoa bị thọc.
Pháp lực trong thân thể ông ta không thể tụ lại, không dùng nổi chút lực lượng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận