Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 51: Chào bạn cũ của sư phụ, ta là cha ngươi!

Linh Bảo Nhi trong miếu vừa nôn nóng vừa lo lắng, lẩm bẩm nói.
“Sao cha lại tới? Ông ấy nhất định tới bắt ta trở về, ta muốn đi theo sư phụ đại nhân, không muốn cùng cha trở về.”
Lúc này, Linh Bảo Nhi đã nhận ra hơi thở của Linh Thanh Sơn và Linh Hải đã đến vào miếu tiên nhân.
Nàng ấy không dám thở mạnh, giống con rùa đen rụt đầu, thu liễm khí tức của mình, ở trong miếu cẩn thận quan sát bên ngoài.
Lại thấy ở tiểu viện ngoài miếu, Trần Trường An còn nằm trên ghế nhàn nhã phơi nắng, nhỏ giọng hát, không chút phát hiện Linh Thanh Sơn và Linh Hải đã đến.
“Là thanh niên thần bí trong miệng Cừu Thiên Đồ kia?” Linh Thanh Sơn thấy Trần Trường An, ánh mắt lạnh lùng.
Linh Hải nhìn hoa cỏ khắp viện, bồ đề nở hoa, có một gốc cây tiên thụ sinh trưởng, toàn bộ miếu tiên nhân phát ra hơi thở thần bí phi phàm.
Linh Hải kinh ngạc: “Thanh Sơn, nơi này bất phàm.”
“Nhưng trên người thanh niên kia cũng không có dao động tu vi, chỉ bằng hắn còn chưa giết được người của Ác Long quật, xem ra tên Cừu Thiên Đồ kia cũng không nói thật.”
“Đi, đi tìm tòi đến tột cùng trước.”
Linh Hải và Linh Thanh Sơn vào miếu tiên nhân, tiến vào lĩnh vực vô địch của Trần Trường An.
Tiếng hát của Trần Trường An đang nhàn nhã phơi nắng đột nhiên im bặt, Linh Hải và Linh Thanh Sơn tiến vào lĩnh vực vô địch của hắn, rốt cuộc cũng khiến Trần Trường An nhận ra hơi thở của hai người.
Hắn lười biếng duỗi em một cái, tò mò nhìn hai người.
“Các ngươi tới cướp lấy tiên bảo?”
“Hừm, sao các ngươi lớn lên lại có vài phần tương tự với đồ nhi nhà ta?”
Linh Thanh Sơn hừ lạnh: “Ta là cha nàng.”
Trong miếu, Linh Bảo Nhi cẩn thận nghe thanh âm bên ngoài, che mặt.
Sư phụ đại nhân, đã dặn người đừng nói cho cha ta biết ta ở chỗ này, người còn nói với hắn ta là đồ đệ của người.
“Thì ra là cha của đồ nhi.”
Trần Trường An thở dài một hơi, lại vui vẻ một trận.
“Mặc kệ ngươi là ai, giao nữ nhi của ta ra đây, nếu không cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Linh Thanh Sơn lạnh lùng nói, vừa mở miệng đã hùng hổ doạ người.
Tuy ông ấy không cảm nhận được khí tức của Linh Bảo Nhi, nhưng tin tưởng Linh Bảo Nhi nhất định ở chỗ này!
Linh Hải bên cạnh không nói chuyện, chỉ tò mò nhìn Trần Trường An.
Nhìn như nào cũng thấy Trần trường An chỉ là một người bình thường.
Quả nhiên, Cừu Thiên Đồ đang nói dối.
Trần Trường An liếc Linh Thanh Sơn một cái, nói.
“Ngươi hung như vậy, khó trách Bảo Nhi sợ ngươi, biết ngươi đã đến liền trốn đi.”
Linh Thanh Sơn uy hiếp: “Hừ, nếu ngươi dám chạm vào một sợi lông tơ của nữ nhi ta, đừng trách ta không khách khí!”
Trong miếu tiên nhân, Linh Bảo Nhi nghe thấy cha mình nói lời uy hiếp này, che mặt, ngại ngùng thừa nhận bản thân là con gái ông ấy.
Cha à, tu vi của cha chỉ là Kim Đan cửu giai mà thôi, sư phụ đại nhân là người tát một cái chụp chết cường giả Nguyên Anh đấy.
Ngươi nói ra những lời này trước mặt sư phụ đại nhân không phải tìm chết sao?
Tuyệt đối đừng chọc giận sư phụ đại nhân, tán một cái chụp chết cha.
Nghe Linh Thanh Sơn uy hiếp, Trần Trường An hơi nhún vai, cũng không thèm để ý, ngược lại cười nói: “Ta đâu chỉ chạm vào một sợi lông tơ của nữ nhi nhà ngươi, xem ngươi muốn bắt ta thế nào?”
“Ngươi!!!”
Linh Thanh Sơn nghe xong lời này, giận tím mặt, Kim Đan cửu giai bùng nổ!
Linh Bảo Nhi biết không thể trốn nữa rồi, vạn nhất cha thật sự động thủ với sư phụ đại nhân, vậy xong đời.
“Cha, người đừng xúc động, sư phụ đại nhân không làm gì nữ nhi của người cả.”
Linh Bảo Nhi bẹt miệng, không vui chạy ra khỏi miếu tiên nhân, sau đó trốn phía sau Trần Trường An.
Linh Hải bên cạnh nhìn về phía miếu tiên nhân, trong lòng hơi chấn động.
Trước đó ông ta đã dùng linh thức tra xét miếu tiên nhân, lại chưa từng thấy chút hơi thở nào của Linh Bảo Nhi.
Vốn tưởng rằng Linh Bảo Nhi không có ở chỗ này.
Nhưng Linh Bảo Nhi lại ở trong miếu, lại có thể tránh thoát tra xét của ông ta.
Chẳng lẽ trong miếu này còn có một cường giả Nguyên Anh không kém gì ông ta?
“Bảo Nhi, còn không mau cùng ta quay về Cửu Kiếm tông!”
Linh Thanh Sơn thấy Linh Bảo Nhi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng biểu tình không thay đổi, quát.
Linh Bảo Nhi tránh phía sau Trần Trường An, đối với phụ thân uy nghiêm kia, Linh Bảo Nhi vẫn có bản năng sợ hãi.
“Sư phụ đại nhân, ta muốn đi theo người, không muốn theo cha về Cửu Kiếm tông.”
Trần Trường An cười xoa đầu Linh Bảo Nhi.
“Yên tâm đi, ngươi là đồ nhi của ta, ta không cho ngươi đi, ai cũng không thể mang ngươi đi.”
“Dạ dạ.”
Đôi mắt Linh Bảo Nhi lóe sáng.
Thấy hành động thân mật của Linh Bảo Nhi và Trần Trường An, Linh Thanh Sơn liền khó chịu.
Tuy ông ấy là cha của Linh Bảo Nhi.
Nhưng Linh Bảo Nhi cũng chưa từng thân cận với ông ấy như vậy, rất có cảm giác bình giấm chua bị đổ.
“Bảo Nhi, ta là cha con!”
“Hừ, ta còn là sư phụ đại nhân kính yêu của Bảo Nhi cơ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận