Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 209: Trang Minh tiên vực Sâm La, da đầu tê dại!

Trang Minh hừ lạnh: “Không ai có thể ngăn cản ta tăng tu vi, một đám con kiến hèn hạ dưới hạ giới mà thôi, giết thì giết, có vấn đề gì chứ?”
Mị Nương giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng bắn ra, một sợi tiên quang khủng bố lao về phía Trang Minh.
Tà Bá chắn trước mặt Trang Minh, giơ tay ngăn cản tiên quang.
“Thiên Mị Tiên Tôn, ngươi dám ra tay với thiếu chủ Sâm La môn!”
Mị Nương cười lạnh băng: “Quấy rầy nhã hứng của ta, giết thiên kiêu của tiên vực Sâm La ngươi có gì không thể?”
Tà Bá nói với Trang Minh.
“Giao Thiên Mị Tiên Tôn này cho lão phu đối phó, thiếu chủ ngài chuyên tâm đi giết sinh linh trong thành Hóa Long tăng tu vi đi.”
Trang Minh cười tà, gật đầu nói.
“Tà Bá, giao cho ngươi.”
Sau đó, đôi tay Trang Minh kết làm ấn, trong hư không xuất hiện một đại trận.
Sương mù quỷ quái mãnh liệt, càng nhiều lệ quỷ lao ra, bọn họ lao vào thành Hóa Long.
Hiện giờ, gọi toàn bộ thành Hóa Long là một tòa quỷ thành cũng không quá.
Thứ hắn ta tu, chính là đại pháp phệ người của tiên vực Sâm La, lệ quỷ ăn máu thịt, thần hồn, đều sẽ chuyển hóa thành lực lượng, cung cấp cho hắn ta tăng tu vi.
Còn vài tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan kia, Trang Minh cũng không buông tha, lại lần nữa ra tay.
Xôn xao ——
Xiềng xích sương mù quỷ dị hóa thành quỷ xà, lao đi sát phạt.
Mị Nương muốn ngăn cản.
“Hừ, Thiên Mị Tiên Tôn, để lão phu xem một chút thực lực của ngươi.”
Tà Bá ngăn cản Mị Nương.
Sắc mặt Mị Nương rất khó coi.
Thực lực của Tà Bá không kém nàng ta.
Mà Trang Minh kia có tu vi Hóa Thần.
Mình không thể ra tay trợ giúp, chỉ sợmấy trăm vạn sinh linh của thành Hóa Long này sẽ chết thảm trong tay Trang Minh, trở thành huyết thực cho hắn ta đột phá tu vi.
Đáng thương, đây là sự hèn mọn của hạ giới.
Ở trong mắt rất nhiều tiên nhân trên thượng giới, bọn họ như súc vật, nhỏ yếu như con kiến.
Trong thành đại loạn, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, nơi nơi đều là thi thể, nơi nơi đều là lệ quỷ gào rống.
Trong Yên Vũ Các, tu sĩ vốn còn tụ ở chỗ này đều đã chạy trốn hết, một mảnh hỗn độn.
Mười cô nương hầu hạ Trần Trường An cũng hoảng sợ chạy trốn.
Hiện giờ cả Yên Vũ Các, chỉ còn lại một mình Trần Trường An.
Hắn rất cạn lời.
Làm ơn, đừng làm như vậy được không.
Ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh sống cuộc sống về đêm một chút.
Cũng chỉ muốn đêm nay an an tĩnh tĩnh ôm hương ngọc ngủ, tới an ủi cõi lòng lạnh lẽo hư không tịch mịch của ta.
Vì sao thành Hóa Long này lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy?
Trần Trường An không chỉ cạn lời.
Mà còn làm hắn rất khó chịu.
Sao cái chim.
Thứ đồ chơi khốn nạn.
Rốt cuộc là ai gây chuyện trong thành Hóa Long này?
Thật mẹ nó muốn đâm hắn ta chín chín tám mươi mốt đao.
Thở dài một hơi.
Trần Trường An cũng không định ở lại trong Yên Vũ Các, đi ra phía ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài Yên Vũ Các.
A ——
Một tiếng hét thảm truyền đến.
Chỉ thấy mấy chục ác quỷ dữ tợn du đãng ở ngoài đường phố, đang gặm thịt một tu sĩ.
Mà tên kia tu sĩ, đúng là tu sĩ Kim Đan tán dương Mị Nương trong Yên Vũ Các trước đó.
Trần Trường An nhìn đến da đầu tê dại, tu sĩ Kim Đan cũng không ngăn được.
Phân thân này của mình chỉ có Trúc Cơ, càng thêm không có khả năng.
Hắn lui về Yên Vũ Các.
“Má nó, thế giới bên ngoài quả nhiên hung hiểm, hơi không chú ý, sẽ gặp đại họa, còn may chỉ là phân thân.”
Trần Trường An ở trong Yên Vũ Các, nghe động tĩnh bên ngoài, không nhịn được mắng thầm.
Xem thế cục bên ngoài.
Hôm nay thành Hóa Long gặp đại nạn, rất có khả năng sinh linh cả tòa thành đều sẽ chết thảm trong tay lệ quỷ.
Trên đài cao, phía trước mộc cầm, nghe động tĩnh bên ngoài, Trần Trường An ngồi nghiêm chỉnh, cau mày nhìn mộc cầm trước mắt.
“Nếu một chiêu này vô dụng với những lệ quỷ đó, ta đây cũng thương mà không giúp gì được, chỉ có thể để phân thân tan biến, trực tiếp quay về Phi Tiên Sơn.”
Trần Trường An lẩm bẩm tự nói.
Rống rống rống ——
Bên ngoài Yên Vũ Các, truyền đến tiếng lệ quỷ gào rống.
Cửa lớn bị phá vỡ, mười mấy lệ quỷ dường như đã nhận ra hơi thở của Trần Trường An, lao vào trong Yên Vũ Các.
Trần Trường An ngẩng đầu, nhìn mười mấy lệ quỷ, hơi mỉm cười, mở miệng nói.
“Tuy rằng ta rất muốn thi triển cầm nghệ mặt cô nương, nhưng trước mắt các cô nương cũng đều đã chạy hết, vậy thì bêu xấu một phen với đám lệ quỷ các ngươi đi.”
Nói xong, đôi tay Trần Trường An nhẹ nhàng đặt lên huyền cầm, lập tức có loại cảm giác quen thuộc và xa lạ nảy lên trong lòng.
Cùng lúc đó, trong đầu hiện lên cầm phổ từng học kiếp trước, ngay sau đó, vận dụng hai công năng lớn của hệ thống lĩnh vực vô địch.
Thứ nhất


Tiên đạo chân giải


.
Thứ hai


Đặc hiệu max điểm


.
Bạn cần đăng nhập để bình luận