Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 641: Đã lâu, đã lâu chưa gặp tiền bối!

Tần Họa Thủy lúc này, sau khi quần áo trên người tan nát, càng phác họa dáng người lả lướt thướt tha, tuyệt đẹp thon dài lộ ra.
Da thịt trắng như mỡ dê, dáng vẻ bóng loáng.
Cặp ngọn núi kia cao ngất đĩnh bạt, khiến người lưu luyến quên đường về.
Tần Họa Thủy lúc này, mê người như vậy.
Toàn thân đều mang theo hương vị dụ người.
Khiến Vương Bá Đảm và năm tên trưởng lão nhìn chằm chằm.
Trong lòng vô cớ nóng lên!
Vương Bá Đảm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt trở nên càng thêm lấm la lấm lét.
“Hì hì, dứt khoát ở đây luôn đi, mỹ nhân, tới đây chơi với bổn hộ pháp"
Tần Họa Thủy nổi giận.
Sỉ nhục như vậy.
Cho dù hiện tại nàng ấy chỉ sử dụng phân thân, cũng không thể chịu được sỉ nhục như vậy!
Trong mắt Tần Họa Thủy lóe sát khí.
Nàng ấy muốn tự bạo!
Hy vọng lực lượng tự bạo có thể giết chết Vương Bá Đảm này.
Còn A Miêu.
Tần Họa Thủy căn bản không thể cứu nàng ấy, cũng không thể ra sức đi cứu mấy người Thác Bạt Dã, thật xin lỗi.
Dù sao nàng ấy cũng không có cách giải trừ [Thí Thần chú) trong cơ thể bọn họ.
Quan trọng hơn là, lực lượng của mình căn bản không đủ.
Phù Đồ Ma giáo quá cường đại.
Đừng nói là phân thân này của nàng ấy, cho dù là bản thể tới, cũng tuyệt đối không cứu được đám người A Miêu.
Trong lòng Tần Họa Thủy, thở dài một hơi thật sâu.
Ngay khi Tần Họa Thủy chuẩn bị, hy vọng có thể giáng cho Vương Bá Đảm một kích nặng nề.
Có ngục tốt địa lao đi tới.
Đừng xem thường mấy người ngục tốt địa lao này, bọn họ phụ trách trấn giữ địa lao, thực lực cực mạnh.
Ít nhất, đều là tu vi bí cảnh Thiên Tiên.
Ngay cả ngục tốt cấp bậc thánh nhân Tiên Đạo, trong địa lao này, cũng có hơn mấy chục người!
Cho nên.
Trong địa lao đề phòng nghiêm ngặt như vậy.
Sao A Miêu và Tần Họa Thủy có thể dễ dàng cứu người đi chứ!
Vốn dĩ.
Vương Bá Đảm chuẩn bị giở trò với Tần Họa Thủy, nhưng ngục tốt này đi tới, hoàn toàn quấy rầy hứng thú của hắn ta.
Nhíu mày.
“Chuyện gì?"
Ngục tốt kia cung kính nói.
“Hộ pháp, Thánh Nữ đại nhân tìm ngài.
“Hẳn là đã giải quyết hai người kia.
Vương Bá Đảm lẩm bẩm, lại cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Hắn ta nhéo cằm Tần Họa Thủy.
Tần Họa Thủy không kháng cự được, chỉ có thể trợn mắt tức giận nhìn.
Hận không thể lập tức tự bạo!
“Mỹ nhân, ngươi ở đây chờ bổn hộ pháp một lát, bổn hộ pháp đi một chút rồi sẽ về, đến lúc đó lại cùng ngươi mây mưa Vu Sơn, sung sướng tận trời"
Sau đó.
Vương Bá Đảm dẫn người rời đi.
“Loảng xoảng” một tiếng.
Cửa địa lao đóng lại.
Lúc này Tần Họa Thủy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ấy vội vàng đỡ A Miêu, lo lắng nói.
“A Miêu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt A Miêu tái nhợt như một tờ giấy trắng, hai tai mèo rũ xuống, cả người vô lực.
[Thí Thần chú phát tác, khiến mỗi giây mỗi phút nàng ấy đều chịu tra tấn thống khổ.
Nàng ấy nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói.
“Ta sắp không được.
“A Miêu, ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định có biện pháp cứu ngươi!"
Tần Họa Thủy trầm giọng nói.
Đương nhiên, Tần Họa Thủy vốn chủ tu thần hồn.
Càng hiểu biết trên phương diện cảm giác thần hồn.
A Miêu hiện giờ, thần hồn nàng ấy đã bị (Thí Thần chú) tra tấn đến rơi rớt tan tác.
Giống như một cái bình sứ rạn nứt, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, sẽ rách nát.
Hiển nhiên.
Vương Bá Đảm kia không định để A Miêu sống sót.
Muốn tra tấn A Miêu đến chết!
A Miêu thở dài.
“Meo meo, ta tuyệt đối không thể ngờ được, cuối cùng mình lại chết ở nơi này.
Giờ phút này.
Trong lòng A Miêu, không khỏi hiện ra một bóng dáng vô địch.
Đó là Trần Trường An.
Vị cao nhân tuyệt thế ẩn tu ở Phi Tiên Sơn kia.
Là người nàng ấy ngưỡng mộ, cũng là người nàng ấy thích.
Cũng càng là... người chạm vào sơ đuôi của nàng ấy, khiến trong lòng A Miêu lặng lẽ nhận định là người chung thân của mình.
Nhưng mà.
Tiền bối cao cao tại thượng, tâm ý của nàng ấy, chỉ có thể luôn đặt ở đáy lòng. Nàng ấy vốn tưởng rằng có thể trở thành đồ đệ của tiền bối ở đại hội thu đồ đệ đã là mỹ mãn.
Lại không ngờ rằng, vì đạt được truyền thừa để tham gia đại hội thu đồ đệ, ngược lại lại ngoài ý muốn bỏ lỡ đại hội thu đồ đệ.
Hiện giờ, mình lại phải chết ở nơi này.
Thật hối hận vì đã đi tới đây.
Sớm biết thế, thì cứ ngây ngốc ở Thập Vạn Đại Sơn thì tốt rồi.
Haizzzz.
Đã lâu... đã lâu cũng chưa thấy tiền bối.
Nghĩ đến đây.
Đôi mắt A Miêu đỏ lên, khóe mắt không nhịn được có nước mắt chảy xuống.
Nhìn thấy A Miêu như này, Tần Họa Thủy đau lòng không thôi.
Lại cũng không thể giúp gì.
[Thí Thần chú bị gieo trong cơ thể A Miêu còn đang phát tác, càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
A Miêu vốn tràn ngập nguy cơ, lúc phút càng thống khổ đến chết đi sống lại.
Nàng ấy không muốn chết.
Nhưng mà, đã không kiên trì nổi nữa.
Đáng giận meo...
Bên kia.
Sau khi Vương Bá Đảm rời khỏi địa lao giam giữ A Miêu và Tần Họa Thủy. Hắn ta đi rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận