Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1210: Không biết đại nhân tìm chúng ta có việc gì

Trần Trường An vừa nói xong, bốn người kinh ngạc, cực kỳ chấn động!
“Vậy mà lại có thể tăng cao tốc độ tu luyện gấp trăm lần!"
“Không ngờ thế gian còn có thần đan như vậy"
Nhưng mà.
Nghĩ đến [Cố thần đan) là do công tử lấy ra.
Có công hiệu như thế, bọn họ cũng cảm thấy đương nhiên.
Dù sao trước đó, Trần Trường An còn có thể hồi sinh cường giả Chân Thần cảnh tuyệt thế.
[Cố thần đan) nho nhỏ này, chỉ là có thể tăng cao tốc độ tu luyện gấp trăm lần, so với chuyện hồi sinh Chân Thần kia, vậy thì có vẻ rất bình thường!
Bốn người vô cùng cảm kích.
“Đa tạ công tử ban đan!” Trần Trường An lên tiếng, nói.
“Cố thần đan) này có thể giúp các ngươi tăng cao tốc độ tu luyện gấp trăm lần, nhưng cũng chỉ là tạm thời, cho các ngươi vượt qua.
Trần Trường An cũng không dựa vào [Cố thần đan) này để có thể giúp tứ đại thống soái này tăng lên tới cảnh giới gì.
Chủ yếu vẫn là chờ đến khi bốn đồ đệ ra khỏi (Bí cảnh Tiên Thần), xoắn xuýt, cho tứ đại thống soái tiến vào (Bí cảnh Tiên Thần).
Chỉ có như vậy, mới có thể tăng tốc bọn họ mạnh lên rất nhanh, đạt tới hiệu quả trong dự kiến của Trần Trường An.
Sau đó, Trần Trường An nói cho tứ đại thống soái, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng tiến vào [Bí cảnh Tiên Thần).
Khi tứ đại thống soái biết được việc này, cũng cực kỳ khiếp sợ.
Còn khiếp sợ hơn khi nhận (Cố thần đan kia.
Thậm chí không nhịn được hít hà một hơi.
"Vậy mà có thể trở thành Chân Thần!"
"Đây là bí cảnh gì chứ, quá là đáng sợ nhỉ?"
Nhưng mà, sau khi khiếp sợ, bọn họ càng kích động nhiều hơn.
Bởi vì bọn họ biết, tất cả những gì công tử nói, đều là sự thật, cũng không lừa gạt bọn họ.
Chân Thần, xa xôi không thể với tới.
Bọn họ cũng không dám nghĩ.
Không ngờ bọn họ cũng có một ngày, có cơ hội trở thành Chân Thần.
Phải biết rằng, bọn họ trước đây, chỉ tầm trung trong tiên vực, nếu không phải có công tử, bọn họ nào có được địa vị như hôm nay!
Cực kỳ kích động, bọn họ càng thêm cảm kích Trần Trường An!
“Lui ra đi, trở về chuẩn bị cho tốt"
“Tuân mệnh, công tử.
Tứ đại thống soái lui ra.
Rồi sau đó, Trần Trường An lại động tâm niệm, hư không trước mắt run lên.
Ngay sau đó, có ba đạo bóng dáng xuất hiện.
Ba người này.
Là A Miêu, Thị Như Ý và con chó đen lớn tự xưng là Hắc Thần kia.
Hai người một chó đột nhiên xuất hiện, đều hơi hoảng hốt.
Nhìn Trần Trường An trước mắt.
A Miêu kinh ngạc, mắt đẹp lóe sáng, rất vui vẻ.
“Công tử meo!"
Thi Như Ý vô cùng cung kính.
Sau một loạt chuyện xảy ra ở tinh hệ Ngọc Hành, nàng đã biết, Trần Trường An là nhân vật khó lường cỡ nào!
Còn con chó đen lớn kia, càng thêm không dám kiêu ngạo, hắn ta tỏ ra lấy lòng, giống như tên nịnh bợ.
Cung kính mở miệng nói.
“Không biết An thần đại nhân tìm chúng ta có chuyện gì?"
Chó đen lớn rũ mi mắt, vẻ mặt cười mỉm, nhìn Trần Trường An, biểu cảm kia khỏi cần nói.
Nói tóm lại, muốn nịnh nọt cỡ nào thì có nịnh nọt cỡ ấy.
Thi Như Ý khinh thường trong lòng, con chó đen lớn này, bình thường ở trước mặt bọn họ thì rất kiêu ngạo.
Không ngờ ở trước mặt công tử lại hèn mọn như vậy.
Không phải nói mình rất lợi hại sao?
Còn A Miêu, mỉm cười, không nhịn được muốn tới gần Trần Trường An.
Đuôi cáo phía sau càng không nhịn được mà lắc qua Trần Trường An xoa đầu A Miêu.
lắc lại.
“Sao thế, trên người ta rất thơm sao, dựa vào ta gần như vậy làm gì?"
A Miêu cảm nhận được một bàn tay lớn dịu dàng dừng trên đầu mình.
Cảm nhận được từng luồng ấm áp, an nhàn.
Nghe thấy Trần Trường An nói như vậy, khiến A Miêu không khỏi mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng một trận.
“Có chút thơm"
Trần Trường An nghi hoặc.
Sau đó ngửi mùi hương trên người mình một chút.
“Sao ta không ngửi được?"
A Miêu đỏ mặt, cười hì hì: “Bởi vì công tử không có mũi nhạy bén như A Miêu."
“Được rồi"
Trần Trường An liếc mắt nhìn A Miêu một cái.
A Miêu với mái tóc ngắn màu vàng, lộ ra một đôi tai mèo lông xù, lắc cái đuôi phía sau, vô cùng ngoan ngoãn.
Trần Trường An không khỏi nghĩ tới kiếp trước mình có một con mèo con ngoan ngoãn như vậy.
Lúc trước đặt tên là Tiểu Hoàng.
Cũng ngoan như vậy.
Thi Như Ý rất tò mò: “Công tử, tìm chúng ta tới có chuyện gì thế?"
Trần Trường An cười nhạt.
“Ta nhớ mấy ngày trước, các ngươi mang về lượng lớn thần hi, không phải phát hiện một mộ cổ sao trời sao?
Thi Như Ý gật đầu: “Đúng vậy công tử, phát hiện một mộ cổ sao trời, nơi đó có thần hi như núi, thần hi bên trong gần như không thể đánh giá được!"
Nói tới đây, trong mắt Thi Như Ý càng lập loè ánh sáng hừng hực bắt mắt.
A Miêu cũng lên tiếng.
“Công tử, thật sự là vậy, trong mộ cổ sao trời kia thật sự có rất nhiều thần hi, ta cảm thấy dù là quặng tinh cũng không bằng, nếu không phải trên người không đủ nhiều nhẫn trữ vật, nếu không thì chúng ta đã sớm mang về nhiều thần hi hơn.
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận