Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 974: Đại Lang, uống thuốc thuốc nào

Đến lúc đó, đập hôn mê đưa đến trên giường Tiểu Băng Băng.
Chuyện này đối với Phượng Uyển Hề thì có gì khó?
Trong mắt nàng ấy, đây là chuyện không thể đơn giản hơn.
Khóe miệng Phượng Uyển Hề ngậm ý cười: “Tiểu Băng Băng, ngươi không trốn thoát lòng bàn tay của vi sư đâu, thành thành thật thật đi theo vi sư đi lên con đường kia đi, cạc cạc cạc ~~~~~"
Không biết Phượng Uyển Hề dùng môn pháp gì, thu liễm khí tức, gần như hoàn toàn dung hợp với thiên địa, lặng yên không một tiếng động, không có dấu vết để tìm.
Theo nàng ấy thấy.
Căn bản sẽ không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra nàng ấy.
Lại không biết.
Trần Trường An mới vừa hoàn toàn bao trùm lĩnh vực vô địch, chờ đợi hệ thống thăng cấp phiên bản thăng 8.0.
Từ lúc Phượng Uyển Hề lén lút lên núi, hắn đã nhận ra.
Ngay tức khắc.
Vẻ mặt Trần Trường An kỳ quái.
“Nữ tử này là ai?"
“Che giấu hơi thở, lén lút chạy đến Phi Tiên Sơn của ta, lại muốn làm gì?"
Hệ thống thăng cấp còn một chút thời gian.
Trần Trường An nhàn tới nhàm chán, nằm xuống trên chiếc ghế ở tiểu viện, híp mắt, quan sát Phượng Uyển Hề đi đến.
Cuối cùng.
Phượng Uyển Hề cầm Ô Kim thần côn đi tới cung điện trên đỉnh núi.
Nàng ấy liếc mắt một cái đã thấy Trần Trường An nằm nghỉ ngơi trên ghế, cười cạc cạc.
“Tìm được ngươi rồi, tiểu huynh đệ!"
Phượng Uyển Hề âm thầm ẩn nấp.
Lấm la lấm lét, tay cầm Ô Kim thần côn, nhìn Trần Trường An chăm chú.
Sau đó.
Nàng ấy lặng lẽ tới gần Trần Trường An nằm trên chiếc ghế trong tiểu viện.
Lặng yên không một tiếng động, nụ cười trên mặt càng thêm dâm đãng.
Cuối cùng.
Nàng ấy đi tới sau lưng Trần Trường An, giơ thần côn lớn lấp lánh màu tím vàng kia!
Híp một con mắt, nhắm ngay đầu Trần Trường An.
“Tiểu huynh đệ, ngươi phải ngoan ngoãn, chỉ một chút, không đau, hơn nữa, ngươi cũng không biết đã xảy ra cái gì, đến lúc đó, ngủ một giấc ở trên giường của Tiểu Băng Băng là được rồi"
Phượng Uyển Hề lầm bầm nói.
Sau khi nói xong.
Không hề lưu tình.
Trực tiếp nện một gậy xuống!
Phượng Uyển Hề vô cùng đắc ý.
Cực kỳ tự tin với thực lực của mình, một gậy đập ngất Trần Trường An là chuyện đương nhiên.
Sau đó.
Khi Phượng Uyển Hề đập một gậy tới!
Nhưng vào lúc này.
Biến cố nổi lên.
Chỉ thấy Trần Trường An đang nằm trên ghế nghỉ ngơi đột nhiên vươn tay.
Túm một cái đã bắt được gậy gỗ mà Phượng Uyển Hề gõ tới!
Phượng Uyển Hề trừng mắt.
???
Trần Trường An nhắm hai mắt, lạnh nhạt nói.
“Tiểu bằng hữu, có phải ngươi đang có rất nhiều dấu chấm hỏi hay không?"
“Phải phải.
Phượng Uyển Hề không nhịn được mà gật đầu.
Sau đó ngẩn ra, kinh ngạc.
Trần Trường An lại phát hiện ra nàng ấy??? Không phải nàng ấy ẩn nấp rất kỹ sao? Sao Trần Trường An lại phát hiện nàng ấy?
Trần Trường An lật tay cướp Ô Kim thần côn trong tay Phượng Uyển Hề.
“A, côn của ta"
“Không sai, là côn của ngươi.
Trần Trường An cầm Ô Kim thần côn, gõ đầu Phượng Uyển Hề một cái!
Bốp!
"Ai da."
Phượng Uyển Hề ôm đầu kêu đau.
“Vì sao ngươi lại gõ ta?"
Trần Trường An liếc mắt một cái.
“Vậy vì sao ngươi lại lén lút, muốn gõ ta?"
“Ta... ta... ta thích!"
Phượng Uyển Hề thầm nghĩ.
“Tiểu Băng Băng, khó trách ngươi không chút lo lắng, thì ra Trần Trường An không dễ đối phó như vậy"
“Ta mặc kệ, trong vòng bảy ngày, ta nhất định có thể đập ngất hắn, đưa tới trên giường của ngươi!"
Phượng Uyển Hề ho nhẹ, ngửa đầu kiêu ngạo nói.
“Quả nhiên, ngươi giống như lời đồ nhi ta nói, thực lực rất mạnh, lại có thể tránh thoát ta đánh lén, lợi hại, lợi hại!"
“Đồ nhi của ngươi?"
“Ngưng Băng Tiên, ngươi biết mà, tiểu nữ nhân si mê si tình một lòng với ngươi.
Trần Trường An kinh ngạc.
“Nàng trở thành đồ đệ của ngươi lúc nào?"
Trần Trường An nhớ rõ, sư phụ của Ngưng Băng Tiên, cũng chỉ có một người, là Loạn Ma đảo chủ.
Sau này phản bội rời đi.
Thì không còn sư phụ.
Phượng Uyển Hề kiêu ngạo đắc ý.
“Từ hôm nay, sau khi ta tỉnh dậy, nàng chính là đồ đệ của ta"
Trần Trường An liếc mắt, hắn chính là An thần.
Phượng Uyển Hề này dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt hắn.
Là muốn bị đánh mông sao?
Trần Trường An nói.
“Vậy ngươi tới Phi Tiên Sơn tìm bổn tọa có chuyện gì?"
Phượng Uyển Hề lắc trái lắc phải, xoay vòng vòng bên cạnh Trần Trường An.
“Không có chuyện thì không thể tìm ngươi sao? Ta chỉ muốn đến nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Trần Trường An cạn lời.
Mới lần đầu tiên gặp mặt, ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Đưa Ô Kim thần côn cho Phượng Uyển Hề.
“Không có việc gì thì qua một bên chơi đi?
Phượng Uyển Hề lắc đầu.
“Không được, ta là sư phụ của Tiểu Băng Băng đồ đệ, phải trấn cửa ải cho chuyện đại sự tương lai cả đời của Tiểu Băng Băng, nhìn xem ngươi rốt cuộc là loại người gì.
"Ngươi yên tâm, ngươi nên làm gì, thì cứ làm cái đó, coi như ta không tồn tại, vô hình.
“Đúng rồi, ngươi khát nước không? Muốn uống nước sao? Ừm... ngươi nhất định khát nước, ta đi rót chút nước cho ngươi uống"
1010 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận