Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 289: Lão rùa đen, ngươi đừng mơ lừa ta, sao ta không cảm thấy được

Trong Thập Vạn Đại Sơn.
Mạc Vấn Thiên mang mặt nạ che mặt, đi về phía tháp thí luyện.
Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của lão già một mắt kia.
Mạc Vấn Thiên nghe đến mức đầu cũng muốn nổ tung.
“Lão rùa đen, ngươi mẹ nó không thể ngừng nghỉ chút sao, đầu ta sắp nổ tung rồi.”
“Tiểu huynh đệ, bái ta làm thầy, thành tiên không còn là giấc mộng.”
“Vì sao ngươi lại chấp nhất với đại hội thu đồ đệ này như thế, kẻ hèn dưới hạ giới mà thôi, cao nhân tuyệt thế trong miệng ngươi có thể mạnh cỡ nào chứ, phải biết rằng ta chính là Tiên Hoàng của tiên vực Sâm La, nếu không chết, một cái tát là có thể nhẹ nhàng phá hủy đại lục Cửu Châu này.”
“Lão rùa đen, ngươi cứ khoác lác đi, nếu ngươi có thể dùng một cái tát diệt đại lục Cửu Châu, có tin vị cao nhân tuyệt thế trên Phi Tiên Sơn kia dùng một ngón út là có thể ấn chết ngươi hay không.”
Lão già một mắt khinh thường nhìn lại: “Hắn cho rằng hắn là ai? Còn một ngón út là có thể ấn chết ta, quả thực là cuồng vọng vô biên, tiểu huynh đệ, ngươi có tin cao nhân tuyệt thế trong miệng ngươi vừa nhìn thấy ta là lập tức quỳ xuống đất xin tha, khóc gia gia kêu nãi nãi không.”
“Ta không tin.”
Mạc Vấn Thiên rất khó chịu.
Tuy rằng dưới sự trợ giúp của lão già một mắt đã giúp diệt thần hồn tiên nhân muốn đoạt xác hắn ta.
Nhưng Mạc Vấn Thiên vẫn rất khinh thường lão già như quỷ hút máu bám vào thức hải hắn ta, nuốt pháp lực hắn ta tu luyện mười mấy năm.
Nếu lão rùa đen này thực sự mạnh như vậy, sao còn phải trốn trong thức hải hắn ta mười mấy năm, hấp thu lực lượng của hắn ta sống qua ngày.
Ngay khi lão già một mắt còn muốn nói gì đó với Mạc Vấn Thiên.
Đột nhiên.
Một lực lượng cực kỳ khủng bố từ chân trời phía xa thổi quét tới.
“Không xong, tiểu huynh đệ, là thiên kiêu tiên vực ngươi trêu chọc trước đó, hình như hắn đã phát hiện ra khí tức của ngươi?”
Nghe lão già một mắt trong thức hải nói, Mạc Vấn Thiên hừ hừ.
“Lão rùa đen, ngươi đừng mơ lừa ta, sao ta không cảm thấy được.”
“Ha hả, đợi chút nữa chết trong tay thiên kiêu tiên vực kia, cũng đừng trách ta.”
Mạc Vấn Thiên huýt sáo, tiếp tục đi tới.
Không lâu sau, Mạc Vấn Thiên đã cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ quen thuộc như sóng thần vỡ đê quét tới.
Lần này, hắn ta rõ ràng đã nhận ra, sắc mặt thay đổi.
“Má nó, thật sự là hắn!”
Mạc Vấn Thiên không hề nghĩ ngợi, vội vàng lấy ra một món bí bảo, định chạy trốn.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Phạt Thiên cầm tiên đao hoàng kim xuất hiện, cản đường Mạc Vấn Thiên.
Gã ta lạnh lùng nhìn Mạc Vấn Thiên trước mắt.
Mạc Vấn Thiên đeo mặt nạ, không nhìn thấu tu vi.
Cũng không biết có phải tên đã trêu chọc gã ta trước đó hay không.
Lúc này trong lòng Mạc Vấn Thiên rất hoảng, vội vàng cầu cứu lão già một mắt.
Nhưng mãi không thấy lão già một mắt trong thức hải nói chuyện.
Má, quả nhiên là lão già không đáng tin cậy.
Mạc Vấn Thiên ép mình bình tĩnh lại, chắp tay thi lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Vị đạo hữu này, vì sao lại cản đường ta?”
Phạt Thiên lạnh lùng nhìn, giơ đao về phía trước.
“Gỡ mặt nạ của ngươi xuống.”
Mạc Vấn Thiên gật đầu.
Đặt tay ở một góc mặt nạ, chuẩn bị gỡ xuống.
Nhưng ngay khi sắp gỡ xuống, động tác hắn ta lại dừng lại, mở miệng nói.
“Đạo hữu, ngươi nói gỡ xuống ta liền gỡ xuống, vậy chẳng phải rất không có mặt mũi sao?”
“Được, không bỏ xuống ta sẽ giết ngươi.”
Phạt Thiên cũng không nhiều lời vô nghĩa, giơ đao muốn trảm.
Mặc kệ người đeo mặt nạ trước mắt này có phải tên đã trêu chọc gã ta trước đó hay không.
Nhưng chỉ cần Phạt Thiên nhìn không thuận mắt, vậy giết hắn ta.
Đến lúc đó Phạt Thiên sẽ tự gỡ mặt nạ, nhìn xem có phải là người mà gã ta muốn giết hay không.
Phạt Thiên chém đao tới, sát ý cuồn cuộn.
Cũng may Mạc Vấn Thiên cũng sớm có chuẩn bị.
Âm thầm bóp nát một lá bùa.
Ngay sau đó, thân thể biến thành một tia kim quang, biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, đã ở chỗ cách xa hơn mấy trăm mét.
Oanh ——
Mọt đao mà Mạc Vấn Thiên tránh được, trảm trên mặt đất.
Lực lượng khủng bố, trực tiếp tạo thành một khe rãnh kinh người hình đao trên mặt đất.
Cũng may trong tay Mạc Vấn Thiên có bí bảo, nếu không chắc chắn phải chết thẳng cẳng.
“Quả nhiên là ngươi!”
Mắt Phạt Thiên lạnh như điện, nhìn phương hướng Mạc Vấn Thiên chạy trốn, sát ý hôi hổi, đuổi giết theo.
Lần này, gã ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Mạc Vấn Thiên!
Nếu đã dám trêu chọc gã ta, vậy lúc này cũng nên trả giá đại giới!
Mạc Vấn Thiên đang liều mạng chạy trốn.
Tuyệt đối không nghĩ tới mình lại xui xẻo như thế, gặp ngay Phạt Thiên.
Nhìn dáng vẻ kia của Phạt Thiên, hoàn toàn là không giết được mình, thề không bỏ qua!
Mình nhất định phải chạy trốn mới được.
Nếu bị Phạt Thiên đuổi theo.
Vậy mình thật sự xong con bê rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận