Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 362: Thiên Đạo hộ thần, không phải ai khác ngoài Bạch Nguyệt!

Nói tóm lại, sâu không lường được, làm người ta không có lời nào để nói.
Trần Trường An thưởng thức đỉnh Cửu Châu trong tay, cười nói với Mạc Vấn Thiên.
“Mạc Vấn Thiên, đang lén nói gì đó?"
Lời này vừa nói ra.
Biểu tình Mạc Vấn Thiên chấn động, khuôn mặt khó có thể tin.
Trong thức hải, Tiên Hoàng một mắt như bị sấm đánh, kinh hồn táng đảm.
Những lời này của Trần Trường An có ý gì???
Hắn phát hiện ra mình?
Sao có thể, ông ta rõ ràng tránh ở trong thức hải của Mạc Vấn Thiên, chỉ cần ông ta không chủ động hiện thân, hoặc là không bị những người khác xem xét thức hải của Mạc Vấn Thiên.
Vậy những người khác căn bản không thấy được ông ta.
Trần Trường An cười, không truy cứu.
Giống như những thiên kiêu tiên vực đó, cùng Cửu Châu đại lục bản thổ thiên kiêu hoàn toàn khác với thiên kiêu bản địa của đại lục Cửu Châu.
Lần đại hội thu đồ đệ này, vốn là không có công bằng tuyệt đối.
Cho dù là Bạch Nguyệt cũng có được [Thái Cực quyền) mà hắn truyền thụ.
Mạc Vấn Thiên, nhờ những bí bảo Tiên Khí đó, bao gồm Tiên Hoàng một mắt trong thức hải trợ giúp.
Nhưng đương nhiên cũng dựa vào bản lĩnh vực hắn.
Nói tóm lại, thế gian này vốn không có công bằng tuyệt đối.
“Bạch Nguyệt, Mạc Vấn Thiên, trong cuộc quyết đấu cuối cùng của đại hội thu đồ đệ, các ngươi đồng quy vu tận, cũng có nghĩa không có một người thắng lợi nào” Thanh âm của hắn không lớn, không chỉ truyền vào trong tai Bạch Nguyệt và Mạc Vấn Thiên.
Cũng truyền tới trong tay những tu sĩ trong lĩnh vực vô địch, tất cả mọi người nghe được rõ ràng. Bạch Nguyệt nhấp miệng, ủ rũ cụp đuôi.
Mạc Vấn Thiên thở dài một hơi: “Tiền bối, đây cũng không có biện pháp, nếu ta không kíp nổ những Tiên Bạo phù đó, ta đây sẽ bại, ít nhất hiện tại, ta và đạo hữu Bạch Nguyệt chỉ là đồng quy vu tận"
Sau đó, hắn lại cười, có chút ngượng ngùng.
“Tuy rằng ta rất muốn thắng, nhưng kết quả như vậy, ta cũng rất vừa lòng, còn về người thắng lợi đại hội thu đồ đệ, tất cả kết quả cũng chỉ có chờ đợi tiền bối định đoạt"
Trần Trường An gật đầu: “Rất tốt"
Nói, hắn đi đến Mạc Vấn Thiên.
Hắn cao hơn Mạc Vấn Thiên một cái đầu, rất có loại tư thế nhìn từ trên cao xuống, vô cùng uy nghiêm.
Trong lòng Mạc Vấn Thiên có chút khẩn trương, không dám nhìn Trần Trường An.
Bị một từ bóc trần sự tồn tại của Tiên Hoàng một mắt.
Mình đây là gian lận.
Có thể bị tiền bối xử phạt, phán định nhận thua hay không?
Lại đột nhiên, tay phải Trần Trường An chụp trên vai trái Mạc Vấn Thiên.
“Mạc đệ, ngươi rất không tồi, ngươi có thể đi đến một bước này, ta rất vui"
Mạc Vấn Thiên không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Trần Trường An.
"???"
Mạc đệ???
Chỉ có Giang Tiểu Bạch, Giang huynh gọi hắn ta như vậy.
Tiền bối đột nhiên gọi hắn ta là Mạc đệ, đây là cái quỷ gì???
Bên cạnh, vẻ mặt Bạch Nguyệt mờ mịt.
Nghe ngữ khí xưng hô này, chẳng lẽ sư phụ quen Mạc Vấn Thiên?
“Tiền... Tiền bối..."
Chỉ thấy khuôn mặt Trần Trường An thay đổi.
Đó là một khuôn mặt tầm thường không có gì đặc biệt, sẽ không khiến cho bất cứ ai chú ý.
Khi nhìn thấy gương mặt này, Mạc Vấn Thiên hoàn toàn khiếp sợ.“Giang huynh!"
“Sao lại là ngươi?"
“Gương mặt kia, chỉ là bổn tọa ngụy trang dịch dung mà thôi"
Cảnh tượng này, chỉ có hắn và Mạc Vấn Thiên biết.
Trần Trường An đã che chắn tất cả những người khác.
“Thấy rất ngoài ý muốn nhỉ? Trần Trường An cười nhạt.
Vẻ mặt Mạc Vấn Thiên ngơ ngác, cười mỉm, vò đầu, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thì ra Giang huynh chính là vị cao nhân tuyệt thế mà hắn ta sùng bái, thật xấu hổ.
Hắn ta vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, khi hắn ta nói Trần Trường An là cha mình.
“Về chuyện bổn tọa biết ngươi, việc này không cần tiết lộ, miễn cho bên ngoài nói xấu, nói ngươi được thiên vị"
Nói xong, khuôn mặt Trần Trường An khôi phục như lúc ban đầu, tuyệt đại phong hoa, không còn dáng vẻ Giang Tiểu Bạch tầm thường không có gì nổi bật như trước nữa.
Rồi sau đó, giải trừ che chắn với mọi người.
Trần Trường An thưởng thức đỉnh Cửu Châu trong tay, mỉm cười, nhìn Mạc Vấn Thiên và Bạch Nguyệt trước mắt.
Mạc Vấn Thiên ngây ngốc, còn chưa hồi thần từ trong suy nghĩ tiền bối thì ra chính là Giang Tiểu Bạch, “Hai người các ngươi, nếu đã đồng quy vu tận trong trận chiến cuối cùng này, trong lòng bổn tọa đã có quyết định, lần đại hội thu đồ đệ này, bổn tọa sẽ thu hai người các ngươi làm đồ đệ"
Lời này vừa nói ra, những tu sĩ bên ngoài lập tức ồ lên kinh hãi.
Hiển nhiên tất cả mọi người không nghĩ tới kết cục cuối cùng sẽ là như thế này.
Không ngờ cuối cùng Mạc Vấn Thiên và Bạch Nguyệt đều trở thành đồ đệ của tiền bối. Bạch Nguyệt ngẩn ra.
Mạc Vấn Thiên tiếp tục rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Nghe Trần Trường An nói, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Vừa rồi Giang huynh.
À không, tiền bối vừa mới nói cái gì?
Tiền bối nói thu bọn họ làm đồ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận