Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 75: Tiền bối, cầu xin ngài cứu Cửu Kiếm tông!

Bọn họ vốn định thông qua tính toán tra xét thiên cơ của Trần Trường An một chút.
Nhưng lại căn bản không thể tra xét ra thiên cơ của Trần Trường An, ngược lại khiến thái thượng trưởng lão Cửu Kiếm tông gặp phản phệ, thiệt hại ngàn năm thọ mệnh!
Một đám thái thượng trưởng lão của Cửu Kiếm tông kinh hãi, loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra!
Cho nên, thông qua chuyện này, bọn họ cũng xác định Trần Trường An nhất định là Hoành Kích tiên nhân!
Bởi vậy, bọn họ quyết định động thủ với Quỷ Lâu tông.
Nói thế nào thì con gái Linh Bảo Nhi của tông chủ cũng là đồ đệ của Trần Trường An.
Vậy đương nhiên Cửu Kiếm tông cũng sẽ đứng chung chiến tuyến với Trần Trường An.
Dù thế nào thì Cửu Kiếm tông cũng không thể khiến Linh Bảo Nhi mất mặt.
“Quỷ Lâu tông kiêu ngạo ương ngạnh, còn dám uy hiếp Cửu Kiếm tông ta, hôm nay sẽ cho bọn họ đẹp mặt!”
“Không sai, không sai, Quỷ Lâu tông này có tiên nhân chống lưng thì như thế nào, con gái tông chủ Cửu Kiếm tông ta còn là đồ đệ của Hoành Kích tiên nhân, chẳng lẽ Cửu Kiếm tông ta không có ai chống lưng?”
“Lần này làm tốt lắm, Linh Hải, ngươi nói nếu tiền bối biết được, có thể thưởng cho Cửu Kiếm tông chút tiên đan huyết sắc hay không?”
Vài thái thượng trưởng lão của Cửu Kiếm tông lên đường tới Qủy Lâu tông trước đang nghị luận.
Linh Hải cười nói: “Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng với tính tình của tiền bối, tất nhiên sẽ không bạc đãi Cửu Kiếm tông.”
Đột nhiên, phía trước xuất hiện sương đen cuồn cuộn, thiên địa ảm đạm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào.
“Phía trước chính là tiến vào lãnh địa của Quỷ Lâu tông.”
“Hừ, cuối cùng cũng tới rồi, cố gắng giáo huấn đám người Quỷ Lâu tông, cho bọn họ biết sự lợi hại của Cửu Kiếm tông.”
Vài thái thượng trưởng lão tốc độ nhanh hơn, đồng thời không thu liễm bất cứ khí tức tu vi nào, pháp lực như sóng thần giận dữ, từ trong cơ thể lao ra.
Rất nhanh, bọn họ đã vào trong lãnh địa của Quỷ Lâu tông!
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời mới lên, tử khí đông lai.
Trần Trường An ngủ nướng khò khò trong miếu.
Bên ngoài, Linh Bảo Nhi rón ra rón rén bưng một chén canh tiến vào.
“Sư phụ đại nhân, rời giường uống canh rắn đi.”
Trần Trường An ngáp một cái, ngồi dậy từ trên giường.
“Đồ nhi ngoan, ngươi dậy thật sớm.
Linh Bảo Nhi bĩu môi, “Sư phụ đại nhân, đã sắp chính ngọ rồi.”
Nói xong, Linh Bảo Nhi thổi chén canh rắn nhỏ đang tỏa nhiệt.
“Sư phụ đại nhân, con thổ mãng trong Thập Vạn Đại Sơn tối hôm qua người phân phó Ngưu ca bắt lại, sáng nay đồ nhi đã hầm thành canh, người nếm thử xem có uống được không?”
Trần Trường An cười nói: “Tay nghề hầm canh rắn của Bảo Nhi nhất định dễ uống, vừa rồi ở trong mộng, ta đã ngửi thấy mùi hương.”
“Hì hì hì, sư phụ đại nhân, đồ nhi đút người uống canh.”
Linh Bảo Nhi nghe Trần Trường An khích lệ, trong lòng rất vui vẻ.
“Cái này thì không cần.”
Trần Trường An liếc mắt một cái, hắn còn chưa lười đến mức này.
Bưng bát canh rắn từ trong tay Linh Bảo Nhi lên, xuống giường đi vào trong viện, Linh Bảo Nhi ngoan ngoãn đi theo phía sau.
“Bảo Nhi, hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi nói xem mấy ngày nữa tiên nhân mới hạ giới tới Phi Tiên Sơn?”
Linh Bảo Nhi lắc lư đầu nhỏ: “Chắc sẽ rất nhanh thôi.”
Trần Trường An gật đầu, hắn có thể chờ tiên nhân tới cửa, sau đó giết gà dọa khỉ uy hiếp Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc.
Nhìn canh rắn tỏa nhiệt trong chén, trên mặt Trần Trường An lộ ra nụ cười.
Tối hôm qua khi Thác Bạt Dã trở về từ chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, Trần Trường An đã giao cho hắn ta đi tìm thổ mãng kia.
Đối với đại Yêu Vương Nguyên Anh mà nói, tìm một thổ mãng Luyện Khí cảnh trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải việc gì khó.
Qua vài canh giờ, đã bắt được thổ mãng kia đem lên Phi Tiên Sơn.
Thổ mãng kia nơm nớp lo sợ, co thành một đoàn, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Không biết vì sao đại Yêu Vương cao cao tại thưởng lại động thủ với tiểu yêu quái như nó?
Nhưng khi thổ mãng bị bắt lên Phi Tiên Sơn, gặp được Trần Trường An, nó sợ ngây người!
Là con mồi gặp lúc ban ngày kia, nó đã biết mình xong đời rồi!
Cho nên, nó đã thành canh rắn sáng nay.
Trần Trường An uống một ngụm, hương vị mỹ vị.
Trù nghệ của Bảo Nhi đúng là càng ngày càng tốt.
Uống xong canh rắn.
Trần Trường An hỏi: “Bảo Nhi, Thác Bạt Dã đâu?”
“Sư phụ đại nhân, Long Hỏa Kê Vương hai ngày này đã nướng hết rồi, hắn đi Kê Bái Sơn bắt gà.”
“Ra vậy.”
Ánh mắt Trần Trường An dừng trên gốc cây Trú Nhan tiên thụ kia. Hiện giờ, trên cây Trú Nhan tiên thụ này, đóa hoa đã dần dần héo tàn, đã có trái cây non nớt ngây ngô sinh trưởng ra.
Vùng tiên địa này, và sự phi phàm của chúng, lại có thêmm Trần Trường An vận dụng “Vạn vật sinh linh”.
Nói vậy không bao lâu nữa, có lẽ Trú Nhan tiên quả này sẽ chín.
“Không biết Xà Tử Nghịch đi Vân Châu, tình huống hiện tại thế nào?” Trần Trường An thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận