Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1316 - Công tử, chuyện này không thể trách ta, chỉ là chuyện ngoài ý muốn!



Chương 1316 - Công tử, chuyện này không thể trách ta, chỉ là chuyện ngoài ý muốn!




Cái đuôi của mình, sao mà công tử lại yêu thích nó sâu sắc thế chứ.
Khi cái đuôi của mình bị Trần Trường An bắt lấy, khiến A Miêu đang buồn bực lập tức có cảm giác toàn thân mềm mại, tê dại.
Khuôn mặt A Miêu càng thêm đỏ lên, nóng lên, rất thẹn thùng.
Nàng ấy cảm thấy cả người vô lực, không nhịn được muốn té ngã trên mặt đất.
“Công... công tử, được... được không?”
A Miêu đỏ mặt, nhỏ giọng nói, nhưng giọng điệu kia nghe thế nào cũng thấy có vẻ có chút run rẩy.
Trần Trường An nhìn A Miêu lúc này, thật là đáng yêu.
Vừa vuốt ve đuôi A Miêu, cứ cảm thấy giống như mình phát hiện ra bí mật gì vậy.
A Miêu nhấp môi đỏ, Trần Trường An không ngừng vuốt cái đuôi nàng ấy, nàng ấy sắp không nhịn được rồi.
“Công tử... ngươi... ngươi còn muốn sờ bao lâu?”
“Nhanh, nhanh thôi, còn không phải chỉ là cái đuôi à, cho ta sờ thì làm sao, cũng không mất một miếng thịt nào.”
Đúng lúc này.
Đột nhiên lại có một luồng lực lượng khủng bố xuất hiện.
Luồng lực lượng này, còn mạnh hơn lực lượng trước đó, giống như lũ lụt sóng thần, xuất hiện trong nháy mắt.
Trong nháy mắt.
Luồng lực lượng này đánh vào thần thuyền sao trời.
Cho dù là A Miêu có được tu vi Thánh Thần thì lúc này, nàng ấy cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hoàn toàn không thể tự khống chế.
Cho nên, khi luồng lực lượng kia đột nhiên đánh vào thần thuyền sao trời, A Miêu không phản ứng kịp, cũng không còn dư thừa sức lực.
Ngã thẳng vào trong lòng ngực Trần Trường An.
Ngay lập tức, A Miêu ngửi được mùi vị độc đáo thuộc về nam nhân.
Càng khiến toàn thân A Miêu không có sức lực, không chỉ khuôn mặt nóng lên, hiện giờ ngay cả toàn thân cũng đều nóng lên.
A Miêu đỏ mặt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Còn Trần Trường An, đang vừa vuốt đuôi A Miêu, vừa đánh giá.
Cũng đã nhận ra điểm đặc thù của cái đuôi này đối với A Miêu, đúng lúc này, A Miêu đột nhiên ngã vào trong lòng ngực hắn.
Mỹ nhân lao vào trong lòng, chuyện này khiến Trần Trường An ngây ngốc.
Sao thế?
A Miêu.
Còn không phải chỉ là sờ cái đuôi của ngươi sao, chẳng lẽ ngươi đang khát vọng sao?
Lại còn nhào vào trong ngực.
A Miêu đỏ mặt: “Công tử, chuyện này không thể trách ta, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn sao...” Vẻ mặt Trần Trường An kỳ quái, ngươi chính là Thánh Thần.
Sao còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này chứ.
Còn A Miêu toàn thân vô lực, trong lòng như có nai con chạy loạn, tuy nàng ấy tham lam cái ôm của Trần Trường An, nhưng cũng ngại tiếp tục nằm trong lòng ngực Trần Trường An.
Mặt nàng ấy đỏ bừng, vội vàng muốn đứng dậy khỏi lòng ngực Trần Trường An.
Nhưng ngay một khắc này.
A Miêu kinh ngạc “A” một tiếng, lại ngã vào trong lòng ngực Trần Trường An một lần nữa.
Thì ra, đuôi của mình vẫn còn nằm trong tay Trần Trường An, còn chưa kịp buông ra.
Vừa túm như vậy, đương nhiên A Miêu lại ngã vào trong lòng ngực Trần Trường An.
Nhìn A Miêu nằm trong lòng ngực mình đỏ bừng mặt, kinh hoàng thất thố, Trần Trường An chỉ cảm thấy buồn cười, không khỏi trêu chọc.
“Mèo con, bổn tọa ôm ấm áp không, không nỡ rời đi như vậy à.”
A Miêu nghe xong, không nhịn được mà đỏ mặt hờn dỗi nói: “Công tử, còn không phải trách ngươi túm lấy đuôi của A Miêu không buông sao.”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, sờ thì sao chứ?”
Lúc này.
Lại có một luồng dư chấn lực lượng, giống như sóng thần, lao tới từ một chỗ sao trời.
Mà luồng dư chấn lực lượng này, còn mạnh hơn dư chấn của hai luồng lực lượng lúc trước.
Trong lúc nhất thời, Trần Trường An đang trêu chọc A Miêu, không chú ý.
Khi dư chấn lực lượng này đánh vào trên thần thuyền sao trời.
Khiến cả chiếc thần thuyền sao trời không chịu nổi luồng lực lượng này.
Chỉ thấy có tiếng “rắc rắc rắc” rất nhỏ truyền tới từ trên thuyền.
Trong nháy mắt, có vô số vết rạn trải rộng phía trên.
Trần Trường An và A Miêu cũng nghe thấy tiếng “rắc rắc rắc” rất nhỏ truyền tới từ trên thuyền.
Khi hai người đang tò mò đây rốt cuộc là âm thanh gì.
Chỉ thấy một tiếng “ầm” lớn, toàn bộ thần thuyền sao trời nổ tung.
Trần Trường An ôm A Miêu rời khỏi thần thuyền sao trời nổ tung.
A Miêu hơi ngây ngốc, đỏ mặt: “Công tử, chuyện này không thể trách ta...”
Trần Trường An trợn trắng mắt liếc A Miêu một cái: “Mèo con à mèo con, ngươi chính là Thánh Thần đấy, sao mà một con thuyền cũng không quản được.”
“Còn không phải do công tử ngươi...”
A Miêu rầu rĩ nói thầm trong lòng.
“Thôi, đi tìm một chiếc thần thuyền sao trời khác là được.”
Trần Trường An đương nhiên cũng không ngại.
“Công tử… ngươi thả… thả ta xuống dưới.”
“Nằm trong lòng ngực bổn tọa chẳng lẽ không thơm sao?” Trần Trường An cười trêu chọc.
Đương nhiên, hắn vẫn thả A Miêu xuống khỏi trong lòng ngực mình.
Lúc này.
Từ sao trời phía trước, lại có từng luồng dao động lực lượng như thủy triều trào dâng đến.
A Miêu trực tiếp ra tay ngăn cản.



Bạn cần đăng nhập để bình luận