Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 771: Vị dấm nồng đậm, tâm tư!

Nhưng mà.
Khi Ngưng Băng Tiên đi vào Phi Tiên Sơn, cảnh tượng trước mắt, làm Ngưng Băng Tiên dại ra tại chỗ, như bị sét đánh.
Nàng ta vậy mà thấy trên Phi Tiên Sơn, trong lòng tướng công ôm một nữ nhân!!!
Trên Phi Tiên Sơn.
Cả người Tần Họa Thủy vô lực, ngã vào trong lòng Trần Trường An.
Khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng, thẹn thùng muốn chết.
Sao mình lại biến thành dáng vẻ này.
Tiền bối phải đối xử với nàng ấy như nào đây?
Nhưng... vì sao trong lòng ngực tiền bối, lại thoải mái, ấm áp như vậy, làm nàng ấy cảm nhận được cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Làm trong lòng Tần Họa Thủy không khỏi phát lên tình tố khác thường.
“Tiền... tiền bối, cả người ta vô lực, không phải cố ý muốn ngã vào trong lòng ngực tiền bối"
Tần Họa Thủy cuống quít giải thích.
“Không có việc gì"
Trần Trường An nói.
Sau đó, hắn buông nhuyễn ngọc trong lòng ngực ra.
Sau khi không tiếp xúc thân thể với Trần Trường An nữa, lúc này Tần Họa Thủy mới cảm giác được sức lực khôi phục, đứng ở một bên, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, trong lòng dường như có nai con đang đâm loạn vậy.
Lúc này.
Đột nhiên, một giọng nói mười phần ghen tuông vang lên.
“Không phải cố ý sao, ta thấy ngươi là cố ý, ngươi rõ ràng muốn ăn đậu hũ của tướng công!"
Người nói chuyện.
Đúng là Ngưng Băng Tiên.
Ngưng Băng Tiên lúc này, cặp mắt kia mang theo u oán, uất ức.
Phải biết rằng.
Nàng ta cũng còn chưa được hưởng thụ tướng công ôm một cái.
Hồ ly tinh nhà ngươi này.
Ai nha???
Nhân lúc ta không ở đây, lại ăn đậu hũ của tướng công!
Ngưng Băng Tiên nhìn về phía Tần Họa Thủy, trong mắt tràn ngập địch ý.
Tần Họa Thủy cúi đầu, uy áp khủng bố của cường giả Chuẩn Đế, làm nàng ấy cảm thấy áp lực nặng nê.
Đặc biệt là lời này của Ngưng Băng Tiên, càng làm lỗ tai của Tần Họa Thủy cũng đỏ bừng.
Cái gì mà ăn đậu hũ của tướng công.
Ta thật sự không cố ý.
Trần Trường An cười cười.
Giơ tay vung lên, trực tiếp xóa tan uy áp Chuẩn Đế mà Ngưng Băng Tiên tản ra.
“Ngưng Băng Tiên, ngươi đã trở lại.
Ngưng Băng Tiên bĩu môi.
“Nếu còn không trở lại, tướng công cũng sắp bị hồ ly tinh này câu đi rồi.
Trần Trường An rất cạn lời, cũng không biết nên nói Ngưng Băng Tiên cái gì mới tốt.
Hắn và Tần Họa Thủy dường như ngửi thấy bốn phía có một mùi vị rất chua rất chua.
Đó là vị dấm.
Đương nhiên.
Đối với tâm ý của Ngưng Băng Tiên.
Trần Trường An biết rõ ràng.
Ngưng Băng Tiên, nàng ta tuyệt sắc như thiên tiên, dung mạo và dáng người cũng không kém Tần Họa Thủy.
Quan trọng hơn là.
Nàng ta rất lớn gan, dám biểu lộ tình cảm của mình.
Mà sau khi thích một người, càng nguyện ý trả giá tất cả vì hắn.
Điểm này.
Trần Trường An đều nhìn ở trong mắt.
Nhưng mà.
Ngưng Băng Tiên thích hắn.
Nhưng Trần Trường An, trước mắt lại không thích Ngưng Băng Tiên.
Nhiều nhất, chỉ là thưởng thức, tình cảm bằng hữu mà thôi.
Cho nên khi đối mặt với tình cảm của Ngưng Băng Tiên, Trần Trường An đương nhiên từ chối.
Nhưng mà.
Ngưng Băng Tiên bám riết không tha, thậm chí trên phương diện tình yêu này, có thể nói là lớn mật.
Cho dù là Trần Trường An từ chối, nàng ta cũng không để bụng.
Từ đầu đến cuối, đều dán lấy Trần Trường An biểu lộ tình cảm của mình.
Trần Trường An không có biện pháp.
Cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Lúc này.
Vũ Thanh Dao cũng đi tới.
Nàng ấy tò mò nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cảm nhận được một bầu không khí quái dị.
Còn có mùi vị ê ẩm như có như không phát ra từ trên người sư tỷ.
Nàng ấy chớp mắt: “Sư tỷ, làm sao vậy?"
Ngưng Băng Tiên lắc đầu.
“Không có gì"
Tần Họa Thủy đứng ở chỗ này, nàng ấy tỏ vẻ rất xấu hổ.
Nếu nói vừa rồi chỉ có hai người nàng ấy và Trần Trường An, cho dù ngã vào trong lòng ngực Trần Trường An cũng còn được.
Nhưng hiện tại.
Lại bị vị Chuẩn Đế này gặp được, hiện giờ lại có một vị Chuẩn Đế nữa tới.
Không chỗ dung thân, thật muốn rời đi.
Hơn nữa.
Tình tố của Ngưng Băng Tiên này đối với Trần Trường An, nàng ấy biết.
Vài ngày trước đó, đã nghe Tần Tu Văn nói đến nàng ta.
Không nghĩ tới hôm nay đã chạm mặt.
Chuyện này làm cho trong lòng Tần Họa Thủy rất hoảng, có cảm giác loại sợ hãi, bất an.
Giống như tiểu tam vụng trộm bị chính thất bắt được vậy.
“Tiền... tiền bối, nếu không, ta đi trước.
Tần Họa Thủy yếu ớt nói. Trần Trường An gật đầu.
“Ừm, ngươi đi đi, với thực lực hiện tại của ngươi, báo thù không thành vấn đề, nhưng chớ có chủ quan, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, vẫn nên cẩn thận một chút.
“Được"
“Đúng rồi, ngươi lại niệm chú ngữ một lần nữa nghe một chút"
Tần Họa Thủy gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói.
“Onii-chan (Anh à), yamete (đừng mà), yamete (đừng mà)...
Trần Trường An cười vừa lòng.
“Rất tốt, niệm rất tiêu chuẩn, ngươi đi đi"
Lúc này, Ngưng Băng Tiên kiêu ngạo giống như thiên nga vàng, liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.
Dường như muốn nói.
Tiểu muội muội, coi như ngươi thức thời ~, không tiếp tục quấn lấy tướng công. Nhìn bóng dáng Tần Họa Thủy rời đi, dáng người thướt tha xinh đẹp kia, làm cảm giác nguy cơ của Ngưng Băng Tiên càng nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận