Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1407: Từng người một quỳ xuống, sư phụ, ta đã trở về!

Chương 1407: Từng người một quỳ xuống, sư phụ, ta đã trở về!Chương 1407: Từng người một quỳ xuống, sư phụ, ta đã trở về!
Viện trưởng ngẩng đầu lên.
Lúc này.
Ánh mắt viện trưởng nhìn Trần Trường An đã tràn ngập sợ hãi.
Hắn ta biết, thực lực của mình, hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt Trần Trường An.
Nếu Trần Trường An muốn giết hắn ta, đây căn bản không phải việc gì khó!
Mà đối với viện trưởng này mà nói, cũng không phải tin tức tốt gì!
Khiến viện trưởng có vẻ bất lực, hiện tại nếu hắn ta không chịu thua, trêu chọc Trân Trường An, chỉ có một con đường chất.
Điểm này, viện trưởng biết rất rõ.
Nghe viện trưởng nói, Ngưng Băng Tiên thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Viện trưởng hiện tại so với trước đây, giờ thành thật hơn rất nhiều!
Sắc mặt viện trưởng tái nhợt, hắn ta nuốt nước miếng, vội vàng nói.
Trần Trường An lạnh nhạt mở miệng, chỉ là, trong lời nói có chứa một loại uy nghiêm.
"Bổn tọa hỏi ngươi, sư phụ của Ngưng Băng Tiên, rốt cuộc đã chết chưa?”
"Đại... đại nhân, thật ra hiện giờ nàng ta chưa chết, chưa chết."
Cho nên.
Hắn xóa bỏ uy áp trấn áp trên người viện trưởng.
"Nàng ở đâu, dẫn ta đi."
Nói xong.
Trân Trường An hỏi.
Lúc này, ngay cả ánh mắt viện trưởng nhìn Ngưng Băng Tiên, cũng tuyệt đối không dám có chút khinh thường nào, cũng cung kính, kiêng dè.
Viện trưởng run rẩy đứng dậy, cung kính nói.
"Đại... đại nhân, mời đi bên này."
Sau khi xóa bỏ uy áp trên người viện trưởng, viện trưởng cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này hắn ta mới phát hiện sau lưng mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi!
Sau đó, viện trưởng đưa Trần Trường An và Ngưng Băng Tiên tiến vào thủ đô.
Nếu không.
Có thể không trêu chọc Trần Trường An thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc Trần Trường An.
Từ hành vi của bọn họ là có thể thấy những tu sĩ này rốt cuộc sợ hãi Trân Trường An cỡ nào!
Dù sao, trước khi được Trần Trường An đồng ý, bọn họ cũng chỉ có thể luôn quỳ xuống.
Cho dù Trần Trường An đi rồi, thì cũng không dám đứng dậy.
Còn các tu sĩ quỳ trên mặt đất ở đây, bọn họ vẫn quỳ, cho dù Trần Trường An đã đi rồi, bọn họ vẫn không dám đứng dậy. Trân Trường An này có lẽ sẽ mang tới cho bọn họ bóng ma sâu đậm mất!
Bên kia.
Trong một địa lao ở thủ đô.
Phượng Uyển Hề bị giam giữ trong đó.
Nhưng mà, Phượng Uyển Hề lúc này đã bị thương nghiêm trọng, toàn thân, trên người trải rộng vết thương.
Pháp lực trong cơ thể nàng ấy bị phong ấn, toàn thân có vẻ vô cùng chật vật.
Hiển nhiên, Phượng Uyển Hề ở trong địa lao đã chịu đựng tra tấn kinh khủng.
Hơi thở của nàng ấy rất suy yếu, nhìn từ tình hình như vậy.
Tuy Phượng Uyển Hề không chết, nhưng hiển nhiên cũng đã cách cái chết không còn xa nữa.
Dù sao U Minh thần quốc vẫn luôn muốn biết vị trí của Ngưng Băng Tiên.
Ngoại trừ chuyện này, bọn họ còn muốn Phượng Uyển Hề nói Ngưng Băng Tiên đã phản bội U Minh thần quốc.
Nhưng mà, Phượng Uyển Hề vẫn luôn thề sống chết cũng không khuất phục, cũng khiến bọn họ không còn cách nào.
Trong mắt Phượng Uyển Hề thì chuyện đó không quan trọng.
Nàng ấy nghĩ thâm: "Đồ nhi à, tình hình hiện giờ của ngươi rốt cuộc sao rồi, mãi không có tin tức truyên về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Tuy nhiên, U Minh thần quốc bên này đã xảy ra biến cố, những trưởng lão vốn ủng hộ chúng ta hiện giờ đều đã lâm trận phản chiến, hy vọng lúc ngươi đi tới Ngọc Hành đừng xảy ra chuyện gì, còn nữa, khi ngươi thấy hạc giấy đưa tin của ta, tuyệt đối đừng quay về U Minh thần quốc!"
Nhưng mà, tất cả những điều này chỉ là Phượng Uyển Hề tự nói với chính mình mà thôi, nàng ấy đã không kịp nói cho Ngưng Băng Tiên.
Nếu Ngưng Băng Tiên trở về, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!
Cho nên.
Trong lòng Phượng Uyển Hề đương nhiên không hy vọng Ngưng Băng Tiên trở về.
Đồng thời, trong lòng Phượng Uyển Hề cũng rất lo lắng cho an nguy của Ngưng Băng Tiên.
Theo đạo lý mà nói, với tu vi hiện giờ của Ngưng Băng Tiên, đi tới Ngọc Hành một chuyến, hẳn sẽ quay về rất nhanh.
Nhưng mà, tới bây giờ cũng vẫn chưa quay về, theo Phượng Uyển Hề thấy, có lẽ bên phía Ngưng Băng Tiên đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng ngay khi Phượng Uyển Hề đang lo lắng cho Ngưng Băng Tiên, đột nhiên nghe được động tĩnh.
Ngay sau đó, nghe thấy viện trưởng kia khen ngợi, cung kính nói.
"Đại nhân, Phượng Uyển Hề ở ngay trong thiên lao này, ngài yên tâm, hiện giờ ta sẽ thả nàng ra ngay."
Trần Trường An và Ngưng Băng Tiên dưới sự dẫn đường của viện trưởng, cuối cùng cũng đi tới thiên lao.
Cũng gặp được Phượng Uyển Hề tràn ngập nguy cơ. Khi Ngưng Băng Tiên thấy Phượng Uyển Hề người đầy vết thương, sắc mặt nàng lạnh băng, vẻ mặt khó coi.
Thậm chí cảm thấy đau lòng áy náy vì chuyện này.
Đều là bởi vì nàng nên sư phụ mới phải chịu tra tấn như vậy.
Ngưng Băng Tiên nhỏ giọng.
"Sư phụ, ta đã trở về rồi."
Phượng Uyển Hề nghe thấy giọng Ngưng Băng Tiên, cho rằng đó là ảo giác.
"Đồ nhị, là ngươi sao?"
Khi nàng ấy xoay người, thấy được Ngưng Băng Tiên, vô cùng mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận