Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 812: Ăn no, liền muốn ngủ!

A Miêu chớp chớp mắt, thơm quá, sắp chảy nước miếng.
“Tiền bối, cá nướng chín chưa?"
A Miêu vẫn luôn nhớ rõ cá nướng của Trần Trường An.
Đã lâu rồi nàng ấy không ăn, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đấy.Đọc chương dịch mới nhất tại: viptruyenfull.com
“Được rồi"
Trần Trường An đưa cho A Miêu một con.
“Cảm ơn tiền bối"
“Nếm thử xem hương vị thế nào, cũng đã một thời gian ta không nướng cá.
“Món tiền bối làm, là mỹ vị ngon nhất trên đời này.
A Miêu chân thành nói.
Sau đó.
"Ngao ô" một tiếng.
A Miêu đã cắn một miếng trên cá nướng.
Đột nhiên, đôi mắt A Miêu sáng lấp lánh, lóe sáng rực rỡ.
Cá nướng của tiền bối, vẫn luôn ăn ngon như vậy ~.
Đặc biệt là mùi vị cá nướng, vị thịt cá của tiên cá chín cánh này ngon hơn cá chép rồng trước đây nàng ấy bắt ở Dao Trì bất diệt nhiều.
Sau ba miếng.
A Miêu đã ăn cá nướng trong tay chỉ còn lại một khung xương.
“Ngươi thuộc họ mèo à, ăn sạch sẽ như vậy?" Trần Trường An không khỏi nói.
A Miêu cười hì hì.
“Tiền bối, A Miêu vốn dĩ chính là mèo yêu.
“Ăn no chưa?"
“Không có meo"
Trần Trường An cười: “Vậy tiếp tục nướng, hôm nay cho ngươi ăn no"
“Cảm ơn tiền bối"
A Miêu vui mừng nói.
Trần Trường An tiếp tục nướng cá, đương nhiên cũng không quên câu cá.
Hai tay bắt, hai tay đều phải cứng.
Tuy rằng kỹ thuật câu cá của mình không ra sao.
Nhưng hắn hưởng thụ quá trình câu cá.
Đồng thời còn có thể tâm sự với mèo yêu hoạt bát đáng yêu này, cũng rất thú vị.
A Miêu nhìn gốc cây bồ đề to lớn tròn tiên vực Cửu Châu, nàng ấy hỏi Trần Trường An.
“Tiền bối, ngài nói xem ở trong [Bí cảnh Đại Đến, ai mới có thể đạt được truyền thừa Đại Đế chứ?"
Trần Trường An lắc đầu.
“Không rõ lắm, xem tạo hóa thôi"
“Nhưng mà ngươi cũng rất không có tiền đồ, tốt xấu gì ngươi cũng đạt được [Mệnh trời ban ân), là nhóm người có cơ hội cuối cùng đạt được truyền thừa Đại Đế, không nghĩ tới lại bị đào thải sớm như vậy"
A Miêu đỏ mặt.
“Ta... ta không được."
Truyền thừa Đại Đế, đối với A Miêu mà nói.
Nàng ấy nghĩ cũng không dám nghĩ đâu.
Huống chi.
Thật ra theo A Miêu thấy, bị đào thải khỏi (Bí cảnh Đại Đến sớm cũng khá tốt.
Nếu không phải như thế.
Nàng ấy không có khả năng được ở chung với tiền bối, cùng câu cá đâu.
Càng không có khả năng được một bộ bao móng vuốt quý giá mà tiền bối đưa cho nàng ấy.
Cũng tuyệt đối không thể ăn cá nướng do tiền bối tự tay nướng.
Phải biết.
Thân phận của tiền bối vô cùng tôn quý, đã được vô số người sùng bái ngưỡng mộ, nhưng lại có mấy người có thể ăn cá do tiền bối nướng chứ.
Cho nên, ở trong lòng A Miêu, còn có chút kiêu ngạo đấy.
Cứ như vậy, Trần Trường An vừa cá nướng, vừa câu cá, còn vừa nói chuyện phiếm với A Miêu.
Hoàn toàn là một lòng ba việc, trôi qua cũng thú vị.
A Miêu cũng thường thường nhảy vào trong biển bắt cá, triển lộ dáng người thon thả gợi cảm lại tràn ngập sức sống của nàng ấy ở trước mặt Trần Trường An.
Đương nhiên, theo từng con cá nướng vào bụng, bụng nhỏ bằng phẳng gợi cảm của A Miêu cũng dần dần phồng lên.
Meo meo meo, ăn no rồi ~.
Ăn no rồi ~~~ Bất tri bất giác, bên cạnh A Miêu, đã có một đôi xương cá.
Trước giờ A Miêu chưa từng thỏa mãn như hôm nay.
Ăn no rồi, thật muốn ngủ ~.
“Tiền... tiền bối, ta có thể ngủ một lát không?"
A Miêu có chút mắc cỡ đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
Đây là thói quen của A Miêu.
Mỗi lần ăn no xong, đều muốn tìm một nơi nằm một lát.
Đặc biệt là hôm nay ánh mặt trời vừa phải, nàng ấy cũng có chút mệt rã rời.
Đôi mắt cũng đã hơi nheo lại.
Trần Trường An nghe A Miêu nói, nhớ tới lần trước A Miêu ăn cá nướng ở miếu Trường Sinh xong, cũng đi ngủ.
Khi đó hắn tò mò sờ cái đuôi nhỏ gợi cảm của A Miêu.
Cho nên.
Trần Trường An cũng không thèm để ý.
Búng tay một cái.
Một cái ghế nằm xuất hiện ở trước mặt A Miêu.
“Trời trong nắng ấm, biển rộng tĩnh lặng, đúng là thời điểm tốt để ngủ trưa, ngủ đi.
A Miêu nghĩ thầm, tiền bối cũng thật săn sóc.
Đặc biệt là hôm nay, A Miêu và Trần Trường An ở chung vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng tiền bối rất mạnh, nhưng trước nay đều không có uy nghiêm cường giả gì, vẫn luôn bình dị gần gũi như vậy.
Khiến A Miêu rất hưởng thụ thời gian ở bên Trần Trường An.
Nhưng mà, thật sự buồn ngủ quá.
Thói quen xấu không biết cố gắng ăn no liền ngủ này.
“Tiền bối, ta chỉ nằm một lát, không ngủ meo.
Nói xong.
A Miêu nằm trên ghế nằm, giống một con mèo con lười biếng, cuộn tròn lại, rất nhanh đã ngủ rồi.
Nhưng mà, cái đuôi nhỏ kia của A Miêu lại không thành thật, đã ngủ rồi, còn vung trái lắc phải.
Làm Trần Trường An lại có chút muốn sờ cái đuôi nhỏ của A Miêu.
Nhưng vào lúc này. Hư không bị một bàn tay xé mở, một người mặc áo bào đen thần bí xuất hiện ở biển sao phía đông.
Hắn ta đang tìm kiếm khí tức của Đồ Thần đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận