Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 159: Không xong, xuống núi gặp đánh nhau!

Ví như “Tiên đạo chân giải”, lại ví như “Đặc hiệu max điểm”.
Đặc biệt là “Đặc hiệu max điểm”, rất quan trọng với Trần Trường An.
Nếu hắn muốn tới thịnh hội Cửu Châu, vậy phải dựa vào “Đặc hiệu max điểm” giả bộ dọa mọi người.
Nếu không được, không thể ra vẻ, đương nhiên không thể uy hiếp người khác, vậy đương nhiên Trần Trường An cũng sẽ từ bỏ tham gia thịnh hội Cửu Châu.
Một đường xuống núi, cuối cùng cũng đi tới biên giới lĩnh vực vô địch Phi Tiên Sơn.
Không chút do dự, hắn trực tiếp rời đi.
Phải biết tuy Thập Vạn Đại Sơn đề phòng khắp nơi, nhưng cũng có tu sĩ Quý Châu trăm cay ngàn đắng trà trộn vào được.
Nhưng Phi Tiên Sơn thì đề phòng nghiêm ngặt, không chỉ có Thiên Hồ Yêu Hoàng tu luyện trong đó, càng có không ít Yêu Vương chiếm cứ trong đó, đồng thời phụ trách bảo hộ toàn bộ Phi Tiên Sơn.
Không có tiền bối cho phép, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ tu sĩ, yêu ma quỷ quái nào tiến vào Phi Tiên Sơn.
Đương nhiên, thật ra Trần Trường An không biết việc mà những yêu quái ở Thập Vạn Đại Sơn làm.
Trong khoảng thời gian này, hắn còn khá tò mò vì sao mình đã nổi danh như vậy mà lại không có ai muốn tới Phi Tiên Sơn trông thấy hắn?
Đương nhiên, gần đây Trần Trường An rất bận, một lát vội vàng nuôi hoa hoa cỏ cỏ, một lát vội vàng tạo kỹ thuật lai giống, một lát lại phải dạy Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đánh Thái Cực quyền, giao lưu tình cảm.
Đối với tình huống bên ngoài, hắn cũng hoàn toàn không để ý.
Hiện giờ, Trần Trường An rời khỏi Phi Tiên Sơn.
Trong một khắc khi hắn rời khỏi Phi Tiên Sơn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ ẩn thân bên ngoài Phi Tiên Sơn.
Không có biện pháp, cả người Trần Trường An này nhìn qua thật sự tiêu sái phi phàm!
Dường như đi đến đâu, hắn cũng là người nổi bật nhất.
“Một thân áo bào trắng, phong hoa tuyệt đại, chẳng lẽ hắn chính là tiền bối “Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ” trên Phi Tiên Sơn?”
“Ngoại trừ hắn, ta thật sự không nghĩ tới ai có thể có được khí chất phi phàm như thế, quả thực là trích tiên hạ phàm, không nhiễm khói lửa nhân gian.”
“Nhưng vì sao lại không thể cảm nhận được khí tức lực lượng trên người tiền bối?” Có tu sĩ nghi hoặc.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến không ít tu sĩ khác âm thầm trào phúng.
“Tu vi của tiền bối sâu không lường được, trời cao đất rộng, há là thứ mà ngươi có khả năng cảm nhận được. Ngay cả tiên nhân cũng có thể đập chết bằng một chiêu, ngươi nghĩ sao.”
Tu sĩ lẻn vào Thập Vạn Đại Sơn nghị luận sôi nổi, đặc biệt là hiện giờ sau khi gặp được Trần Trường An, mới chân chính lĩnh ngộ được đến cái gì là phong hoa, cái gì là cao thâm khó đoán, cái gì là tư thái vô thượng.
Thậm chí còn lóa mắt hơn so với lời đồn!
Càng khiến người ta sùng bái ngưỡng mộ!
Trần Trường An nhìn quanh bốn phía, rất muốn tự hỏi nên đi đâu thí nghiệm “Đặc hiệu max điểm”.
Mà những tu sĩ trốn ở nơi xa thấy ánh mắt Trần Trường An đảo qua, không khỏi kinh hãi.
“Không xong, tiền bối phát hiện ra chúng ta!”
“Lời này của ngươi không phải vô nghĩa sao? Bới năng lực của tiền bối, tu vi cao thâm khó đoán, phát hiện chúng ta không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Phải, chúng ta âm thầm che giấu như thế là không tôn trọng tiền bối, đương nhiên sẽ khiến tiền bối không vui, nếu đã thấy tiền bối, chúng ta vẫn không nên trốn nữa.”
Mọi người nghị luận, cũng không âm thầm tiếp tục trốn nữa, sôi nổi hiện thân.
Đột nhiên xuất hiện tu sĩ, dọa Trần Trường An nhảy dựng lên.
Má nó, không phải chứ.
Hiện giờ yêu quái trong Thập Vạn Đại Sơn cực kỳ sùng bái mình.
Hắn vốn cho rằng dù rời khỏi Phi Tiên Sơn, hành tẩu ở trong Thập Vạn Đại Sơn.
Cũng tuyệt không có yêu quái đui mù tìm hắn gây phiền toái.
Lại không ngờ rằng, mới ra khỏi lĩnh vực vô địch, lại đột nhiên có một đám tu sĩ lao ra.
Yêu ma quỷ quái, tu sĩ Nhân tộc đều có.
Đặc biệt là trên người bọn họ, phát ra khí tức đáng sợ kinh người, hoàn toàn không kém gì những Yêu Vương đó.
Chuyện này cũng có nghĩa là.
Những tu sĩ này ít nhất cũng đều là cường giả Nguyên Anh!
Cường giả như vậy, theo lý mà nói sẽ không thường thấy.
Sao bên ngoài Phi Tiên Sơn lại đột nhiên nhiều như thế.
Chẳng lẽ là không nói võ đức, đến đánh nhau, đánh lén lão đồng chí 25 tuổi ta đây???
Những tu sĩ cường đại này đột nhiên xuất hiện, dọa Trần Trường An nhảy dựng lên, nhưng khi Trần Trường An thấy trên mặt những tu sĩ này đều cung kính, sùng bái, càng có không ít tu sĩ cụp mi rũ mắt, mặt mày đưa tình.
Phải.
Chính là mặt mày đưa tình.
Thể hiện một loại tâm thái kính sợ sâu sắc.
“Xem ra không phải tới đánh nhau.”
Trần Trường An lẩm bẩm trong lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặt mũi bên ngoài vẫn phải làm tốt, dù sao cũng có chân truyền của Mã lão.
Mặt hắn không chút biểu tình, ánh mắt thâm thúy như biển, chỉ đứng ở nơi đó, đã cho người ta một loại cảm giác cuồn cuộn như vực sâu, hình tượng cao nhân sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận