Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 212: Sẽ không sai, nhất định là hắn!

Trên không trung thành Hóa Long.
Giữa tiếng đàn ẩn chứa đạo vận vô tận.
Mặc dù đã biến mất.
Đối với Mị Nương mà nói, nàng ta vẫn nhắm hai mắt.
Lẳng lặng cảm nhận tất cả.
Tiếng đàn tương liễu, đạo vận vờn quanh.
Dường như cảnh giới của mình đã được thăng hoa dưới tiếng đàn đại đạo này.
Nét mặt toả sáng, khiến cả người Mị Nương nhìn qua càng thêm mỹ lệ.
Nàng ta mở mắt ra, đôi con ngươi sáng lấp lánh, lập loè ánh sáng.
Cảnh giới tu vi của mình đột phá dễ dàng như trở bàn tay.
Hoàn toàn cho Mị Nương một loại cảm giác không chân thật.
Trong thành Hóa Long này.
Nhất định có một vị cường giả tuyệt thế lánh đời.
Hắn rất có khả năng là cường giả tuyệt thế bí cảnh Thiên Tiên.
Thậm chí nhất định là một vị thánh nhân Tiên Đạo.
Ai sẽ nghĩ đến, ở hạ giới nho nhỏ này, còn che giấu nhân vật tuyệt thế như vậy.
Nhìn về phía trước.
Tà Bá và Trang Minh đều đã ngừng kêu thảm thiết.
Hơi thở của bọn họ tiêu tán, sinh mệnh đã sụp đổ dưới tiếng đàn đại đạo.
Đặc biệt là Trang Minh, trước khi chết, hắn ta không cam lòng nói.
“Vì sao ta đường đường là thiếu chủ Sâm La môn, tuyệt thế thiên kiêu trên thượng giới, lại chết ở địa phương nhỏ này, không cam lòng, ta không cam lòng!”
Nói xong, Trang Minh hóa thành tro tàn, tiêu tan giữa thiên địa.
Chỉ còn một cái nhẫn trữ vật lưu lại.
Còn Tà Bá.
Dù sao ông ta cũng là một vị Tiên Tôn.
Lực sinh mệnh ngoan cường, nhưng cũng không phải là thứ Trang Minh có thể so với.
Nhưng tiếng đàn đại đạo, đã khiến thần hồn ông ta chồng chất vết thương, giống một đồ sứ tinh mỹ đầy vết rạn, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ hoàn toàn rách nát.
Sắc mặt Tà Bá trắng bệch, hoảng sợ cầu xin.
“Thiên Mị Tiên Tôn, cứu ta... cứu ta...”
Một tiên cầm xuất hiện trước mặt Mị Nương.
Nàng ta nhắm mắt, ngón trỏ hơi kích thích huyền cầm.
Tranh ——
Một tiếng đàn chợt vang, hóa thành một thanh tiên kiếm sắc bén chém về phía Tà Bá.
Tà Bá tuyệt vọng rống giận, vết thương chồng chất trên thần hồn, đừng nói là trốn, ông ta thậm chí không động đậy nổi.
“A a a a, Thiên Mị Tiên Tôn, ngươi không được chết tử tế! Ngươi không được tốt ——”
Tiếng rống giận của Tà Bá đột nhiên im bặt.
Bởi vì đầu của ông ta bị một tiếng đàn kia biến thành tiên kiếm chém xuống.
Thần hồn tiêu vong, hóa thành tro tàn, mai một trong thiên địa.
Đường đường là Tiên Tôn của tiên vực Sâm La.
Cứ vậy chết ở trong tay Mị Nương.
Tiên cầm biến mất trước mặt Mị Nương.
“Thần hồn Tiên Tôn tạo thành chính là đạo thương, cho dù ngươi chạy trốn, cũng không sống được bao lâu, sao không để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
“Trong những Tiên Tôn hộ vệ dưới hạ giới này, chỉ sợ có mỗi ngươi chết nghẹn khuất như vậy.”
Mị Nương lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía trong thành Hóa Long.
Giờ phút này.
Thành Hóa Long đã hoàn toàn an tĩnh lại.
Tu sĩ trong thành đang quét tước chiến trường.
Tuy những lệ quỷ Trang Minh triệu hồi ra bị tiêu diệt kịp thời.
Nhưng thương vong tạo thành cũng không nhỏ.
Ít nhất, có mấy vạn người chết đi.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả tốt nhất.
Nếu không phải Trần Trường An ra tay.
Toàn thành Hóa Long đều sẽ biến thành một tòa tử thành.
Chỗ Mị Nương này.
Nàng ta bị Tà Bá ngăn cản, căn bản không cứu được thành Hóa Long.
“Vừa rồi tiếng đàn truyền ra từ trong thành.”
“Không ngờ có cường giả lánh đời nguyện ý cứu những sinh linh này.”
“Có lẽ, là thấy ta ra tay tương trợ, cho nên tặng cho ta tạo hóa này.”
Hiện giờ, tiếng đàn ngừng lại.
Nhưng Mị Nương đã sớm chú ý đến tiếng đàn truyền ra từ chỗ nào.
Đó là một nơi Mị Nương tuyệt đối sẽ không nghĩ đến.
Không sai.
Chính là Yên Vũ Các mà nàng ta chơi đùa làm hoa khôi trước đó.
Thế mà lại truyền ra từ Yên Vũ Các.
Mị Nương rất khiếp sợ.
Như vậy xem ra, vừa rồi nàng ta trúng đạn cầm ở Yên Vũ Các, vị tiền bối kia nhất định cũng nghe được.
Thậm chí đã ở đây quan sát.
Đột nhiên, trong lòng Mị Nương chấn động.
Chẳng lẽ là hắn???
Một thân ảnh hiện lên trong đầu Mị Nương.
Đúng là thanh niên áo bào trắng không có gì đặc biệt ở trong nhã các lầu hai kia.
Dù sao, cũng chỉ có hắn không bị tiếng đàn của mình ảnh hưởng.
Ngoại trừ hắn.
Mị Nương hoàn toàn không thể nghĩ ra những người khác.
“Sẽ không sai, nhất định là hắn.”
Mị Nương hóa thành một tia sáng, lao về phía Yên Vũ Các.
Khi Mị Nương quay lại Yên Vũ Các.
Trong Yên Vũ Các.
Không có một bóng người.
Không.
Cũng không phải là không có một bóng người.
Mị Nương thấy Trần Trường An trên sân khấu.
Chỉ thấy hắn nằm ngủ trên sân khấu, vẫn có vẻ tầm thường không có gì đặc biệt.
Nếu không phải Mị Nương hơi có chút hiểu biết về hắn.
Chỉ sợ cũng sẽ không cho rằng đây là thánh nhân Tiên Đạo kia.
Vị cao nhân tuyệt thế khủng bố, lại là thanh niên áo bào trắng trước mắt này.
Có lẽ trước đây, trong lòng Mị Nương sẽ có hoài nghi.
Nhưng hiện tại.
Khi Mị Nương thấy mộc cầm đã bị hủy trước mặt thanh niên áo bào trắng này.
Đã không còn bất cứ hoài nghi nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận