Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 245: Thẻ sống lại, đứa bé đầu trọc!

Hơn nữa, về công năng này, Trần Trường An cũng có một ít hiểu biết.
Chấp chưởng sinh tử, sinh tử đều ở trong tay.
Có thể cho người chết đi sống lại.
Mà công hiệu của thẻ sống lại, cảm giác không khác hệ thống phiên bản 5.0 lắm.
Cho nên, Trần Trường An mới có thể thất vọng.
Dù sao tác dụng của tấm thẻ này với hắn cũng không lớn.
Tác dụng duy nhất chỉ sợ cũng là có thể sử dụng ở bên ngoài lĩnh vực vô địch.
Lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Hắn thu lại thẻ sống lại kia.
Ở trong lĩnh vực vô địch.
Sau khi trải qua chuyện của hòa thượng Vô Lượng.
Uy áp khủng bố mà hòa thượng Vô Lượng tản ra không biết đã làm bao nhiêu tu sĩ bị thương.
Trần Trường An suy nghĩ.
Sử dụng


Vạn vật sinh linh


.
Sau đó, một cơn mưa linh khí rơi xuống.
Cơn mưa này ẩn chứa sinh cơ khổng lồ.
Làm vạn vật sống lại.
Quan trọng hơn là.
Sau khi mưa linh khí rơi trên người những tu sĩ bị thương đó.
Những vết thương trên người các tu sĩ đó nhanh chóng khôi phục.
Chỉ trong chốc lát.
Những vết thương nặng do uy áp khủng bố đến từ hòa thượng Vô Lượng trước đó đã hoàn toàn khép lại.
Quả thực là khiến người ta khiếp sợ.
Khiến người ta khó có thể tin!
Bọn họ không chút nghi ngờ.
Cơn mưa linh khí thình lình xảy ra này, nhất định là do vị tiền bối trên Phi Tiên Sơn kia mang đến.
Bên kia.
Kim Cương Phục Ma Xử được viên thịt trên Phi Tiên Sơn triệu hoán.
Hóa thành một tia sáng cầu vồng, tốc độ cực nhanh, đi tới Phi Tiên Sơn.
Linh Bảo Nhi đang tu luyện nhận ra khí tức của Kim Cương Phục Ma Xử trước tiên.
“Lực lượng thật kinh người, là thứ gì?”
Linh Bảo Nhi rất tò mò.
Dưới cây bồ đề, viên thịt màu vàng càng tỏa sáng rực rỡ.
Vết rạn phía trên trở nên càng ngày càng nhiều, rậm rạp, dường như có khả năng sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Đột nhiên.
"Oanh" một tiếng vang lớn.
Kim Cương Phục Ma Xử kia cắm vào giữa mặt đất bên cạnh viên thịt kia.
Đồng thời, từ trong Kim Cương Phục Ma Xử, xuất hiện Phật vận bàng bạc, bị viên thịt màu vàng kia hấp thu.
Từ trong viên thịt màu vàng kia, phóng ra lực lượng càng thêm đáng sợ!
Sinh cơ bàng bạc, làm người chấn động.
Cùng với đại đạo Phật âm, vang vọng khắp Phi Tiên Sơn.
Phanh!
Phanh!!
Phanh!!!
Từ trong viên thịt màu vàng kia, truyền đến thanh âm trái tim đang đập.
Từ ban đầu rất nhỏ.
Trở nên càng thêm vang dội.
Ngay sau đó, viên thịt màu vàng phóng ra phật quang vạn trượng.
Một đứa bé ước chừng bảy tám tuổi xuất hiện từ trong viên thịt kia.
Đứa bé này, đầu trọc, khoác áo cà sa màu vàng, trên mặt phủ kín Phật văn vặn vẹo.
Diện mạo vô cùng tương tự Phật tử Đa Bảo Giản Càn bị Phật hỏa đốt người.
Sau khi đứa bé này xuất hiện, phía sau có Phật âm lượn lờ không dứt, có một hư ảnh Phật cổ hiện lên sau người.
Hắn cũng không có tiên ấn trùng tu, có nghĩa đứa bé này cũng không phải là Phật tông trên thượng giới chuyển thế trùng tu đoạt bảo.
Nhưng mới vừa sinh ra, trên người đã mang Phật vận khủng bố, có vẻ vô cùng phi phàm.
Khí tức lực lượng kích động từ trong thân thể hắn, cũng vô cùng đáng sợ.
Trong mắt hắn cũng không có bất cứ sắc thái tình cảm gì, trên mặt che kín Phật văn, lập loè ánh sáng vàng.
Đứa bé đầu trọc nhìn về phía Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ.
Linh Bảo Nhi theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm.
Nàng ấy bảo vệ Cái Đuôi Nhỏ ở sau người.
Giơ tay làm trảo, lực lượng hỗn độn hóa thành Thánh Tiên Kiếm, xuất hiện trong tay nàng ấy.
“Ngươi là ai?”
Đứa bé đầu trọc không trả lời Linh Bảo Nhi, mà là chắp tay trước ngực, nói a di đà phật.
Ngay sau đó, chộp Kim Cương Phục Ma Xử bên cạnh vào trong tay.
Kim Cương Phục Ma Xử kia là trọng khí Phật đạo, ẩn chứa lực lượng khủng bố bá đạo.
Không phải ai cũng có thể nắm giữ.
Nhưng mà, Kim Cương Phục Ma Xử kia lại bị hắn ta chộp vào trong tay.
Quan trọng hơn là, Kim Cương Phục Ma Xử hoàn toàn không kháng cự, giống như đã trực tiếp thần phục đứa bé đầu trọc này.
“Ngươi là ai?”
Linh Bảo Nhi lại hỏi lần nữa.
Đứa bé đầu trọc bắt lấy Kim Cương Phục Ma Xử, nhưng chênh lệch giữa hai bên khiến hắn ta nhìn qua vô cùng buồn cười.
Kim Cương Phục Ma Xử kia hóa thành một tia sáng, dung nhập vào trong thân thể hắn ta.
Hắn ta xoay người muốn rời đi.
“Công tử không cho ngươi đi, ngươi phải ở lại nơi này.”
Bồ đề mở miệng.
Đứa bé đầu trọc nhìn gốc cây bồ đề kia
Từ khi mình ra đời đã ở dưới cây bồ đề này, nên nó cho hắn ta một loại cảm giác thân thiết.
Hắn ta chắp tay trước ngực, ngôn ngữ bình thản.
“A di đà phật, tuy rằng không biết công tử trong miệng ngươi là người phương nào, nhưng đạo hữu có thể đi theo bần tăng tới tiên vực Tu Di tu Phật trước, không biết đạo hữu có nguyện ý không?”
Không ngờ đứa bé đầu trọc này chưa mở miệng còn tốt.
Vừa mở miệng là kê cây bồ đề theo hắn ta đi tu Phật.
Ngay cả bồ đề cũng không nghĩ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận