Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 145: Canh nhân sâm gà đen, ta trúng độc! (2)

Giang Ngọc Thiền tự nhiên lại ngửi thấy mùi hương nồng đậm kia, nhưng đáng tiếc mùi hương của canh gà đen nhân sâm có thơm hơn nữa cũng không thể so với hương Loạn Thần do thân ma bất diệt tỏa ra?
Đặc biệt là hiện tại Trần Trường An tiến vào trong phòng, trong lòng Giang Ngọc Thiền thậm chí phát ra một suy nghĩ điên cuồng.
Nàng ấy nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn cắn Trần Trường An một miếng, ăn một miếng thịt Trần Trường An.
Ngay cả Giang Ngọc Thiền cũng bị suy nghĩ điên cuồng này làm cho sợ ngây người!
“Ta nhất định là trúng độc hương Loạn Thần!”
Cuối cùng, Giang Ngọc Thiền vẫn ngăn chặn ý tưởng điên cuồng này trong lòng.
Lộc cộc lộc cộc…
Nàng ấy uống một ngụm hết chén canh gà đen nhân sâm.
Canh này phi phàm, vừa thơm vừa ngon, ẩn chưa tiên lực bàng bạc, sau khi uống xong, khiến tinh thần Giang Ngọc Thiền khôi phục không ít.
“Hì hì hì, mỹ nữ tỷ tỷ, canh gà đen nhân sâm sư phụ làm có phải uống rất ngon hay không?”
Bên cạnh, Linh Bảo Nhi cười hì hì khoe ra.
Sau đó, nàng ấy và Cái Đuôi Nhỏ cũng uống canh gà đen nhân sâm.
Nhìn qua giống như là hai nhóc con tham ăn.
Trần Trường An cười.
Canh gà đen nhân sâm này là vì để bồi thường cho Giang Ngọc Thiền, hy vọng có trợ giúp với bệnh của nàng ấy.
Nguyên nhân chủ yếu hơn là để bôi bồiboor thân thể cho Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, tranh thủ sau này hóa thành tiên thể.
Trên tay hắn còn dư mười tiên đan, trong đó ẩn chứa lực lượng bàng bạc.
Chỉ với một viên tiên đan, tuy rằng giúp Thác Bạt Dã thành tiên, nhưng cũng là cửu tử nhất sinh, quá trình hung hiểm.
Cho nên, Trần Trường An cũng không định ban viên tiên đan khác cho Linh Bảo Nhi, hoặc Cái Đuôi Nhỏ dùng.
Đương nhiên, Trần Trường An cũng ăn một viên tiên đan.
Nhưng làm Trần Trường An bất đắc dĩ chính là, tiên đan này vô dụng với hắn.
Giống như ăn một viên thuốc viên phổ thông vậy.
Ngay cả Trần Trường An cũng không rõ ràng lắm vì cái gì.
Nhưng chuyện duy nhất làm hắn vui mừng một chút.
Là sau khi ăn tiên đan kia, mùi hường thần bí từ Trường Sinh thể trên người hắn đã không còn nồng đậm như trước, phai nhạt rất nhiều.
Cho nên, đối với mười viên tiên đan còn dư lại, Trần Trường An không có khả năng để lại không cần, như vậy quá phí phạm của trời.
Bởi vậy, hắn mới tính toán mỗi lần sẽ dùng phần nhỏ tiên đan hòa vào nước thuốc, như vậy, tiên lực ẩn chứa bên trong sẽ không quá mức bàng bạc mãnh liệt.
Cho dù là Linh Bảo Nhi, hoặc là Cái Đuôi Nhỏ, đều có thể thừa nhận được lực lượng tiên đan này.
Tích lũy từng chút một, để bọn họ dần dần hấp thu lực lượng tiên đan.
“Hai người các ngươi nhớ đừng uống quá nhiều.”
Ngay khi Trần Trường An mới vừa nói xong câu đó, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đã uống xong ba chén lớn, một người một yêu, khuôn mặt đỏ lên, giống như uống say, dáng vẻ đổ mồ hôi đầm đìa.
“Cách ~~~ Sư phụ đại nhân, đồ nhi rất no, thân thể đột nhiên cảm thấy nóng quá.”
“Y nha y nha.”
Khóe miệng Trần Trường An giật giật, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hai đồ tham ăn này, đúng là đồ đệ ngốc nhà địa chủ.
Cho các ngươi ăn canh bồi bổ thân thể, không phải để các ngươi coi canh như cơm mà ăn.
Trên giường, Giang Ngọc Thiền nhìn cảnh tượng này, trong lòng cạn lời.
Hai đứa nhóc này thật sự là đồ đệ của người khiến hàng tỉ sinh linh trong muôn vàn tiên vực sợ hãi trước mắt sao?
“Nếu đã ăn xong canh, vậy tu luyện luyện hóa lực lượng tiên đan trong thân thể đi.”
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ vội vàng khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu tu luyện
Lực lượng tiên linh trong cơ thể quá kinh người, căng đến mức khiến bụng bọn họ thật là khó chịu, phải nhanh chóng luyện hóa mới được.
Mặc kệ Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, lúc này Trần Trường An mới hỏi Giang Ngọc Thiền.
“Hiện giờ cảm thấy thế nào?”
Giang Ngọc Thiền không dám tùy tiện, cẩn thận ứng đối với Trần Trường An.
Nàng ấy không biết vì sao tới hiện giờ mà Trần Trường An còn không giết nàng ấy?
Nhưng nhất định có mục đích của hắn.
“Ta… ta khá hơn nhiều rồi, đa tạ tiền bối đã hầm canh.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trần Trường An đưa nhẫn trữ vật trước khi hôm mê cho Giang Ngọc Thiền.
“Tiền… bối, ngài đây là?”
Giang Ngọc Thiền khó hiểu, nhưng giọng nói trấn định hơn rất nhiều.
Hiện tại, Giang Ngọc Thiền đã nhận mệnh.
Trong tay vị tồn tại vô thượng này, mình đừng mong trốn.
Muốn chém, muốn giết, cứ yên lặng lắng nghe là được.
Giờ phút này, không biết vì sao, trong đầu nàng ấy nhớ tới lời một vị tổ tiên nói.
“So với phản kháng, không bằng hưởng thụ cho tốt.”
Nghĩ như vậy, Giang Ngọc Thiền liền bình thường trở lại.
“Nhẫn trữ vật của ngươi, rơi xuống trước lúc ngươi phát bệnh té xỉu.”
Thấy biểu tình Giang Ngọc Thiền đột nhiên rực rỡ hẳn lên, khôi phục dáng vẻ khi mới gặp mặt, Trần Trường An vừa lòng cười.
“Xem ra canh gà đen hầm nhân sâm này vẫn có tác dụng với bệnh của ngươi.”
“Bệnh? Bệnh gì?”
Giang Ngọc Thiền nghi hoặc, trong lòng rất khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận