Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 712: Ngày phòng đêm phòng, khó phòng cướp nhà!

Nhưng cũng may dù sao ông ta cũng là một thánh nhân Tiên Đạo.
Tuy rằng trong lòng hoảng loạn, nhưng bên ngoài lại trấn định rất nhanh, vội vàng khom người cung kính nói.
“Bần tăng Pháp Hiển, đến từ tiên vực Tu Di, bái kiến đại nhân"
Những chủ trì hòa thượng đó cũng nhanh chóng hồi thần, vội vàng chắp tay trước ngực, khom người cung kính bái kiến.
Trần Trường An thầm nghĩ trong lòng một tiếng, quả nhiên.
Sợ là chỉ có tiên vực Tu Di mới có thể sản xuất ra nhiều hòa thượng như vậy.
Trần Trường An gật đầu, không lộ cảm xúc.
Tục ngữ nói rất hay.
Địch bất động, ta bất động.
Tuy rằng mình không chiếm lý, trong lòng Trần Trường An cũng có chút xấu hổ.
Nhưng vẫn phải làm tốt công phu bên ngoài. “Không biết đại sư và chư vị cao tăng tới Phi Tiên Sơn, tìm bổn tọa có chuyện gì?"
Một câu đại sư, cao tăng này, khiến các hòa thượng ở đây thụ sủng nhược kinh.
Ngay cả cường giả Chuẩn Đế cũng phải cung kính gọi Trần Trường An một tiếng tiền bối.
Bọn họ có thể nào chịu nổi một tiếng đại sư, cao tăng của Trần Trường An.
“Đại nhân nói quá lời, bần tăng chỉ là sa di nho nhỏ một giới, há có thể nhận một câu đại sư của đại nhân"
Sau đó.
Pháp Hiển đại sư hít sâu một hơi, tuy rằng không muốn hỏi.
Nhưng hiện giờ đã đột nhiên bị truyền tống đến trước mặt Trần Trường An, không hỏi cũng phải hỏi.
Ông ta nói.
“Đại nhân, thật ra chúng ta đến tiên vực Cửu Châu vì một chuyện quan trọng"
Trần Trường An cười nói.
“Mời nói"
Pháp Hiển đại sư do dự một chút, nói.
“Trước khi nói, bần tăng tuyệt đối không có ý mạo phạm đại nhân"
Một đám chủ trì cũng gật đầu phụ họa.
Xem ra dục vọng cầu sinh của bọn họ vẫn rất mạnh.
Sợ nói một câu vô ý, sẽ chọc giận Trần Trường An.
Trong lòng Trần Trường An sáng như gương, tự hỏi chẳng lẽ muốn đòi lại mấy thứ mà Vô Danh cực cực khổ khổ trộm về sao?
Nhưng tốt xấu gì mấy thứ kia cũng do Vô Danh trộm được bằng bản lĩnh.
Nếu chỉ nghe dăm ba câu của đám hòa thượng này mà trả về, có phải quá mất mặt hay không.
Cho rằng ta dễ bắt nạt sao?
Được rồi.
Vẫn nên xem tình hình đã.
Đây là diễn biến tâm lý của Trần Trường An.
Cuối cùng nói.
“Cứ nói đừng ngại."
Lúc này Pháp Hiển đại sư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận nói.
“Vài ngày trước đó, các tiên kho lớn của tiên vực Tu Di bị trộm, cũng có nữ tử trong am bị bắt, thậm chí nghiêm trọng hơn, chính là căn nguyên tiên vực quan trọng nhất của tiên vực Tu Di mất đi, bần tăng một đường tìm tới, vốn tưởng rằng người làm việc này là đồ đệ Vô Danh của bần tăng, không ngờ lại cảm nhận được khí tức của căn nguyên tiên vực trên người đại nhân.
Nói xong.
Trong lòng Pháp Hiển đại sư rất khẩn trương.
Sợ chọc giận Trần Trường An, khiến hắn mắng to một tiếng.
“Con lừa trọc, bổn tọa thực lực thông thiên, sao lại trộm vật nho nhỏ của tiên vực Tu Di ngươi!"
Lúc nói chuyện, trên trán Pháp Hiển đại sư không khỏi chảy mồ hôi lạnh.Những chủ trì phía sau, một đám đầu sáng chói, nơm nớp lo sợ, cúi đầu, cũng không dám nhìn Trần Trường An.
Tình huống Trần Trường An sẽ bởi vậy mà giận dữ cũng không xảy ra như trong tưởng tượng của Pháp Hiển đại sư.
Lại nghe Trần Trường An nói.
“Thì ra Vô Danh là đồ đệ của ngươi"
Pháp Hiển đại sư sửng sốt.
“Đại nhân biết Vô Danh?"
“Phải, hiện giờ hắn ta là thuộc hạ của bổn tọa, làm việc cho bổn tọa.
Như vậy, cũng có thể hiểu được vì sao căn nguyên tiên vực lại ở trong tay Trần Trường An. Chắc là Vô Danh cho hắn.
Chỉ là, trong lòng những chủ trì đó đều kinh ngạc, nghi hoặc.
Không phải Vô Danh đại sư đã chết sao?
Chẳng lẽ hắn ta trọng sinh?
Nhưng đồng thời.
Những chủ trì này lập tức vỡ lẽ, hiểu rõ tất cả.
Khó trách tiên kho của các tiên miếu tiên chùa lớn ở tiên vực Tu Di bị đều bị trộm.
Ngay cả căn nguyên tiên vực canh phòng nghiêm ngặt nhất cũng bị đánh cắp.
Thì ra tất cả là việc làm của Vô Danh đại sư.
Dù sao Vô Danh đại sư cũng từng là vực chủ tiên vực, đương nhiên hiểu rõ tất cả. Nhưng mà không nghĩ tới.
Ngày phòng đêm phòng, lại khó phòng cướp nhà.
Các chủ trì đều cạn lời.
Cũng khó trách trước đó Pháp Hiển đại sư khó mà nói ra.
Thì ra tất cả đều là do đồ đệ Vô Danh đại sư của ông ta làm.
Sau đó.
Lại thấy trong tay Trần Trường An.
Xuất hiện căn nguyên tiên vực của tiên vực Tu Di.
“Chư vị, đây là căn nguyên tiên vực của tiên vực Tu Di các ngươi?"
Các chủ trì kích động.
Pháp Hiển đại sư cảm nhận được lực lượng căn nguyên quen thuộc, cung kính gật đầu. “Đại nhân, chính là vật ấy!"
Mọi người vốn tưởng rằng Trần Trường An sẽ đưa căn nguyên tiên vực cho bọn họ. Lại không nghĩ rằng Sau khi Trần Trường An cho bọn họ nhìn thoáng qua căn nguyên tiên vực kia, lại thu lại. Các chủ trì đều ngơ ngác.
Pháp Hiển đại sư không khỏi sợ hãi nói.
“Đại nhân, ngài đây là?"
Trần Trường An nói.
“Làm sao, còn muốn bổn tọa đưa lại căn nguyên tiên vực này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận