Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 464: Nước của Trường Sinh giáo, mời bọn họ tới một chuyến!

“Còn có thể như vậy?"
Trần Trường An có chút ngoài ý muốn.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Đúng vậy, sư phụ, nhưng cái này cũng hoàn toàn không dễ dàng, cần mượn dùng lực lượng phệ vực cổ."
Mà phệ vực cổ này, có lực lượng pháp tắc đại đạo, loại pháp tắc đại đạo này có thể trực tiếp cắn nuốt lá chắn tiên vực, từ đó tạo ra một cửa vào tiên vực mới.
Mà Tiên Quân kia, thực lực bản thân vô cùng mạnh mẽ.
Nếu có được thứ như phệ vực cổ này, một mình tạo ra một cửa vào tiên vực cũng không khó khăn!
Trần Trường An lạnh nhạt nói.
“Cửa lớn không đi, lại tự mở cửa nhỏ, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, như vậy mục đích chắc chắn không đơn thuần, rất có khả năng có quan hệ với con thuyền lớn trong biển sao tử vong kia.
Bạch Nguyệt đồng ý với suy nghĩ của Trần Trường An.
“Rất tốt, vậy mời bọn họ tới một chuyến"
Nói xong, Trần Trường An vung tay lên.
Bốn người Cổ Uyên đang lang thang trong Thập Vạn Đại Sơn đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, bốn người Cổ Uyên xuất hiện ở Phi Tiên Sơn.
Trước mắt, là một thanh niên áo bào trắng, ôn nhuận hòa nhã và một nữ tử bạch y dung mạo tuyệt mỹ.
Vẻ mặt bốn người Cổ Uyên ngơ ngác.
Có chuyện gì đây???
Cổ Uyên và ba tên thuộc hạ của hắn ta ngây ngốc.
Đột nhiên xuất hiện ở Phi Tiên Sơn.
Làm cho bọn họ rất ngoài ý muốn.
Thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Có chuyện gì xảy ra đây?
Không phải chúng ta đang ở Thập Vạn Đại Sơn hỏi thăm tin tức về Trần Trường An sao?
Hơn nữa, thanh niên áo bào trắng và nữ tử tuyệt sắc trước mắt này là ai?
Nhưng đối với Cổ Uyên mà nói.
Hắn ta hồi thần lại rất nhanh.
Biểu tình hắn ta ngưng trọng cẩn thận nhìn một nam một nữ trước mắt, trầm giọng mở miệng.
“Các ngươi là ai?"
Cổ Uyên thân là cường giả Tiên Quân, lại bị chuyển dời đến nơi đây dưới tình huống không hề phòng bị.
Có thể thấy.
Là sự tồn tại mạnh mẽ cỡ nào mới có thể làm được!
Là vực chủ tiên vực?
Hay là thánh nhân Tiên Đạo!
Trong lòng hắn ta bất an, biểu tình trầm trọng nhìn một nam một nữ trước mắt này.
Hắn ta đã từng thấy qua nữ tử này.
Thấy ở chỗ vào tiên vực Cửu Châu.
Mà thanh niên áo bào trắng bên cạnh nàng ấy lại là ai?
Trên người thanh niên áo bào trắng cũng không có bất cứ dao động tu vi gì, lại cho người ta một loại cảm giác đạo pháp tự nhiên, cao thâm khó đoán.
Dường như liếc nhìn hắn một cái cũng có cảm giác như đang nhìn một ngọn núi cao nguy nga, khiến linh hồn hắn ta cảm thấy kính sợ và rung động!
Nói tóm lại.
Rất đáng sợ.
Làm Cổ Uyên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ người này chính là Trần Trường An? Trong lòng Cổ Uyên phức tạp, lại vô cùng trầm trọng.
Không hổ là nam nhân ngăn cản lôi kiếp phi thăng.
Quả nhiên cường đại như trong lời đồn. Nhưng vì sao Trần Trường An này tìm bọn họ? Chẳng lẽ là lộ ra dấu vết, bị phát hiện sao?!
Trần Trường An bình thản nhìn Cổ Uyên chăm chú, không trả lời hắn ta, mà hỏi ngược lại.
“Các ngươi tới Thập Vạn Đại Sơn có mục đích gì?"
Khi nói chuyện, lại mang đến cho người ta một loại uy nghiêm chí cao vô thượng, như thần linh làm người kính sợ sợ hãi.
Khiến ba gã Tiên Hoàng phía sau Cổ Uyên sợ tới mức chân tay luống cuống, vẻ mặt hoảng loạn.
Sắc mặt Cổ Uyên tái nhợt, thậm chí căn bản không thể kháng cự loại uy nghiêm này.
Trần Trường An này chỉ mới mở miệng mà thôi, đã mang đến áp lực thật lớn đối với thân thể và thần hồn bọn họ!
Quá mạnh.
Cổ Uyên căng da đầu, cung kính mở miệng nói.
“Đại nhân, chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn không có mục đích gì, chỉ là nghe nói uy danh vô thượng của đại nhân nên tới để chiêm ngưỡng đại nhân"
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn bốn người Cổ Uyên.
Bọn họ thu liễm khí tức, hoàn toàn không lộ ra ngoài chút nào, suy trì tu vi của bản thân ở Luyện Hư cảnh.
Nếu không phải sư phụ nhìn thấu ngụy trang của bọn họ.
Cho dù bốn người Cổ Uyên xuất hiện trước mặt nàng ấy.
Bạch Nguyệt cũng căn bản không có khả năng nhìn thấu bọn họ.
Ba Tiên Hoàng, một Tiên Quân, thực lực mạnh như thế, lại che giấu tu vi.
Chỉ là tới Thập Vạn Đại Sơn chiêm ngưỡng sư phụ, Bạch Nguyệt mới không tin chuyện ma quỷ của bọn họ.
Trần Trường An lạnh nhạt nhìn hắn ta chăm chú.
“A, phải không?"
Cổ Uyên vội vàng gật đầu trả lời.
“Là như thế, đại nhân!"
“Đại nhân ngài tạo phúc cho Cửu Châu, chúng ta sùng bái đại nhân không thôi, lần này tới càng muốn có thể ra sức vì đại nhân “Vì đại nhân, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày thành tiên, bảo hộ tiên vực Cửu Châu!"
Khi nói chuyện, lại thấy Trần Trường An cười nhạt, chậm rãi nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ về phía Cổ Uyên.
Ngay lập tức, Cổ Uyên chỉ cảm thấy sát khí xưa nay chưa từng có hiện ra!
Thần hồn hắn ta run lên, vẻ mặt tái nhợt, trên trán có mồ hôi lạnh toát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận