Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 256: Không phụ kỳ vọng của ngài!

Vô Danh cười lạnh.
“Nếu không tin bần tăng nói, ngươi có thể cầm thanh đao đá này cho đại sư tiên vực giám định, tự biết bần tăng nói là thật hay giả.”
Da đầu Mị Nương có chút tê dại.
Đây thật sự là vật phẩm Đạo Vận cực phẩm???
Nếu là thật sự, giá trị một ngàn tiên thạch cực phẩm hoàn toàn không thành vấn đề!
Trần Trường An mở miệng.
“Mị Nương, thanh đao này rốt cuộc có phẩm chất gì, bổn tọa cũng không để ý, ngươi cầm đi, đến lúc đó mang về tiên vực giám định.”
“Được, tiền bối.”
Mị Nương cảm thán trong lòng, càng tràn ngập khâm phục Trần Trường An.
Dù thanh đao này là cực phẩm hay là thượng phẩm, đều vô cùng trân quý.
Nhưng ở chỗ Trần Trường An, dường như chỉ là một vật phẩm nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Tuy rằng mới vừa nhìn qua Trần Trường An nhẹ nhàng đã làm ra hai món vật phẩm Đạo Vận.
Nhưng Mị Nương cũng không cho rằng sẽ đơn giản như bề ngoài.
Nhất định vô cùng khó khăn!
Dù sao đây cũng là vật phẩm Đạo Vận!
Lúc này.
Bạch Nguyệt trầm mặc bên cạnh mở miệng nói.
“Tiền bối, dường như ngài rất cần tiên thạch.”
“Không sai.”
“Tuy rằng không biết vì sao tiền bối cần nhiều tiên thạch như vậy, nhưng ta có một biện pháp tốt có thể trợ giúp tiền bối đạt được nhiều tiên thạch hơn.”
Ánh mắt Trần Trường An sáng lên: “Biện pháp gì?”
“Nếu tiền bối nếu có dư thừa vật phẩm Đạo Vận, nếu người tin tưởng Hoàng Phủ nhất tộc, có thể giao cho Hoàng Phủ nhất tộc bán đấu giá, tất nhiên có thể bán đấu giá ra giá cả tốt.”
Vô Danh tán đồng với lời Bạch Nguyệt.
“Có đạo lý, trên hội đấu giá không thường thấy vật phẩm Đạo Vận cực phẩm, bần tăng từng tham gia một hội đấu giá, trên buổi đấu giá đó có một vật phẩm Đạo Vận cực phẩm, ước chừng bán đấu giá hơn hai ngàn tiên thạch cực phẩm!”
Trong mắt Trần Trường An bắn ra ánh sao.
Vật phẩm Đạo Vận cực phẩm này không ngờ lại đáng giá như vậy!
Vô Danh cảm thán.
“Dù sao thì vật phẩm Đạo Vận cực phẩm ngay cả vực chủ cũng rất cần, chỉ đáng tiếc món vật phẩm Đạo Vận kia dành cho tiên nhân tu luyện trà đạo, nếu không, chỉ sợ món vật phẩm Đạo Vận kia còn có thể bán ra giá cao hơn!”
Trần Trường An híp mắt, trong lòng lẩm bẩm: “Hội đấu giá sao?”
Hắn đã có tính toán.
“Bạch Nguyệt, Mị Nương, ta sẽ cung cấp vật phẩm Đạo Vận cho các ngươi, đến lúc đó ủy thác cho Hoàng Phủ nhất tộc tiến hành bán đấu giá ở tiên vực Huyền Vũ.”
Vẻ mặt Mị Nương và Bạch Nguyệt đều vui mừng.
“Đa tạ tiền bối.”
“Nguyện ý cống hiến sức lực vì tiền bối.”
“A di đà phật, hai vị thí chủ, về phẩm chất của vật phẩm Đạo Vận mà chủ nhân cung cấp, không chừng cũng là cực phẩm, một khi trở lại thượng giới, tất nhiên sẽ khiến cường giả bí cảnh Thiên Tiên các nơi tới tranh đoạt, không biết chỉ bằng thế lực phía sau các ngươi, có thể bảo vệ vật phẩm Đạo Vận của chủ nhân hay không?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, ánh mắt kiên định.
“Gia tộc bên kia đã suy xét ổn thỏa, phái người ở gần tiên môn bảo hộ, những vật phẩm Đạo Vận này của tiền bối, chúng ta tuyệt sẽ không để những tiên nhân khác cướp đi!”
Mị Nương gật đầu.
Dù sao Hoàng Phủ nhất tộc cũng lấy ra một ngàn tiên thạch cực phẩm.
Loại tiên thạch này, trong mười tiên quặng của Hoàng Phủ nhất tộc, sản lượng nhiều nhất trong những năm gần đây cũng chỉ có hai mươi mấy viên, ngay cả tiên thạch thượng phẩm và trung phẩm cũng rất ít.
Gần như có chín phần sản lượng tiên thạch đều là hạ phẩm.
Thế nên.
Hoàng Phủ nhất tộc lấy ra nhiều tiên thạch cực phẩm như vậy để tiến hành giao dịch vật phẩm Đạo Vận.
Đối với việc này, Hoàng Phủ nhất tộc bên kia vô cùng coi trọng, sẽ phái tới mấy tiên nhân bí cảnh Thiên Tiên bảo hộ.
Vô Danh thấy vậy, chắp tay trước ngực, nói “A di đà phật”, cũng không nói thêm cái gì.
Trần Trường An lúc này mới mở miệng.
“Vô Danh, đúng lúc ngươi theo Mị Nương quay về tiên vực một chuyến, nếu có người tranh đoạt vật phẩm Đạo Vận, tin tưởng với thủ đoạn của ngươi, đương nhiên có thể bảo hộ tốt.”
(; ´





Д





`)!!!
“A a a a a a —— chủ nhân, người đừng vứt bỏ ta mà.”
Vô Danh nghe được lời này như bị sét đánh, cả người vô lực quỳ rạp trên đất.
Ba người Trần Trường An rất cạn lời với biểu hiện của Vô Danh.
Đã từng gặp qua người không biết xấu hổ.
Lại chưa từng thấy người không biết xấu hổ như Vô Danh.
“Chủ nhân, để ta đi theo bên cạnh người, phụng dưỡng người, bảo hộ người, quan tâm người...”
Trần Trường An vội vàng ngắt lời.
“Tạm thời không cần, ta sẽ cho ngươi một ít nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Ánh mắt Vô Danh sáng lên, ý chí chiến đấu sục sôi.
“A di đà phật tại thượng, chủ nhân cứ việc phân phó, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.”
Sau đó, Vô Danh cười hì hì.
“Chủ nhân, nhưng mà cái kia… cái kia, nếu hoàn thành nhiệm vụ, không biết có khen thưởng gì hay không? Giống như chủ nhân ban thưởng một món vật phẩm Đạo Vận.”
Trong lòng Mị Nương và Bạch Nguyệt đều không nhịn được nói câu thật không biết xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận