Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 397: Thanh âm như sấm, ngôn xuất tức pháp

Còn chưa đi vào Phi Tiên Sơn, trong vô hình, đã cho bọn họ áp lực thật lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên trầm trọng, trong lòng khẩn trương không thôi.
Cũng may nhìn vẻ mặt Trần Trường An bình tĩnh thản nhiên, mới làm cho trong lòng bọn họ yên lòng, nhưng vẫn rất khẩn trương.
Không còn cách nào.
Sự tồn tại vô thượng như Khương Thanh, thật sự cho bọn họ áp lực quá lớn.
Cái Đuôi Nhỏ ôm đùi Trần Trường An, nàng ấy chớp mắt, nhưng cũng không có loại áp lực như Nhất Hải Tiên Hoàng, Bạch Nguyệt và Mị Nương.
Dù sao Cái Đuôi Nhỏ ngây thơ vô tri, cũng không có nhận thức gì với sự tồn tại vô thượng này.
Đặc biệt trong lòng Cái Đuôi Nhỏ cho rằng.
Sư phụ nàng ấy chính là người mạnh mẽ nhất thế gian này.
Không ai là đối thủ của sư phụ.
Khương Thanh đi vào Phi Tiên Sơn, lão cao cao tại thượng, lại lần nữa phóng thích uy áp, muốn nhằm vào đám người Trần Trường An.
Trần Trường An không có bất cứ hảo cảm gì với tên khốn đã làm đồ đệ của mình bị thương này, hừ lạnh một tiếng.
“Cút xuống dưới, Phi Tiên Sơn không phải nơi để ngươi giương oai.
Thanh âm như sấm, ngôn xuất tức pháp.
Khương Thanh kia chỉ cảm thấy lực lượng vô biên hạ xuống, giống như xé rách bầu trời, phảng phất thiên địa trấn áp trên người lão.
Khiến lão không thể ngăn cản được, còn chưa kịp kinh hãi.
Đã rơi xuống từ trên vòm trời.
“Bộp” một tiếng.
Khương Thanh ngã trên mặt đất.
Ngã như chó ăn cứt.
Phương thức lên sân khấu muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu chật vật.
Cái Đuôi Nhỏ nhìn dáng vẻ chật vật của Khương Thanh, cười khanh khách không ngừng.
Còn Bạch Nguyệt, Mị Nương và Nhất Hải Tiên Hoàng, tất cả đều trợn tròn mắt.
Một đám trợn mắt há hốc mồm.
Nói thật, loại tồn tại vô thượng, thực lực khủng bố như Khương Thanh này.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được cũng sẽ có dáng vẻ chật vật như vậy.
Bọn họ biết Trần Trường An rất mạnh, bọn họ cũng tràn ngập tin tưởng Trần Trường An, biết hắn nhất định có thể đối phó với Khương Thanh.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, chỉ mới quát một tiếng, đã khiến Khương Thanh không chịu nổi.
Đây không phải do Khương Thanh quá yếu.
Mà là Trần Trường An quá mạnh.
Ba người ngoại trừ chấn động, thì cũng chỉ còn chấn động.
Trần Trường An đứng khoanh tay, như một vị thần, phong hoa tuyệt đại, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Còn Khương Thanh, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.
Cả người còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Hình như mình vừa bị một lực lượng khủng bố vô biên trấn áp.
Sao có thể?!
Lão chính là thánh nhân Tiên Đạo nhất phẩm, chấp chưởng đại đạo thiên hỏa, dưới hạ giới nho nhỏ này, sao có thể bị lực lượng lão không ngăn cản được trấn áp.
Chuyện này nhìn như nào cũng thấy giống ảo giác.
Biểu tình của lão vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, đồng thời sắc mặt cũng âm trầm khó coi, bò dậy, con ngươi lạnh lẽo đảo qua đám người Trần Trường An.
Mặc kệ chuyện vừa rồi là như thế nào, cũng đều khiến Khương Thanh bắt đầu thận trọng hơn.
Lão đã sống mấy vạn năm, chút kiến thức này vẫn phải có.
Lực lượng vừa rồi, khủng bố vô biên.
Quá chân thật, không có khả năng là ảo giác.
Liên tưởng đến hạ giới nho nhỏ này lại có một vùng Tiên Địa đỉnh cấp cuồn cuộn tồn tại, việc này tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng lão nhìn mấy người Trần Trường An trước mắt này.
Lại không cảm nhận được bất cứ hơi thở mạnh mẽ kinh người gì.
Tuyệt đối không có chút liên quan gì đến thánh nhân Tiên Đạo.
Lão nhìn thấy Thiên Đạo hộ thần của đại lục Cửu Châu, quanh thân là lực lượng pháp tắc Thiên Đạo nồng đậm, nhìn qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Chỉ là khiến Khương Thanh nghi hoặc một chút là.
Lão rõ ràng nhìn thấy trong mấy người này, do một thanh niên áo bào trắng cầm đầu.
Thanh niên áo bào trắng này, phong hoa tuyệt đại, khí chất phi phàm, như trích tiên.
Nhưng nhìn kỹ, lại không cảm nhận được bất cứ dao động tu vi gì.
Nhìn qua giống như là một người bình thường.
Khiến Khương Thanh xem không hiểu.
Sau đó, ánh mắt lão lại đảo qua chỗ Nhất Hải Tiên Hoàng và Mị Nương, Cái Đuôi Nhỏ.
Ba người này, lão cũng không để ý.
Đặc biệt là chỗ Nhất Hải Tiên Hoàng nơi này, lão cũng không nhớ rõ.
Tuy trước đó lão cũng từng gặp Nhất Hải Tiên Hoàng ở thành Hóa Long.
Nhưng không còn cách nào, Tiên Hoàng thì sao chứ.
Trong mắt Khương Thanh, cũng vẫn là con kiến, căn bản không đáng để lão nhớ kỹ diện mạo của người này.
Khương Thanh thu hồi ánh mắt, lúc này, lão cũng không tiếp tục kiêu ngạo.
Mới vừa ngã như chó ăn cứt, lão biết đại lục Cửu Châu này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Hiện giờ không biết rõ ràng đại lục Cửu Châu này, lão cũng không dám xằng bậy.
Đương nhiên, lão vẫn vô cùng tự tin.
Khương Thanh nhìn Bạch Nguyệt, lạnh giọng mở miệng.
“Ngươi chính là Thiên Đạo hộ thần?” Sau khi Bạch Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Khương Thanh, khi đối mặt với lão cũng không còn áp lực như núi, gật đầu.
"Chính là ta
Bạn cần đăng nhập để bình luận