Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 676: Nhưng, nhưng không phải hắn đã chết sao? (2) Nhưng mà.

Khi Vô Danh gặp được Linh Bảo Nhi dẫn đầu.
Ngay lập tức, đôi mắt trừng lớn.
“Ngã phật từ bi, má nó má nó!” Khiến Vô Danh không nhịn được mà dụi dụi mắt.
Cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.
Không thể nào?
Không thể nào???
Tiểu thư Bảo Nhi ở tiên vực Cửu Châu???
Bên kia.
Linh Bảo Nhi thấy đứa bé đầu trọc khoác áo cà sa dẫn đầu.
Không phải Vô Danh thì còn là ai chứ.
Hẳn là sư phụ đại nhân phải tới đón bọn họ.
Linh Bảo Nhi hơi mỉm cười, thả lỏng cảnh giác.
Vẫy vẫy tay với Vô Danh.
“Vô Danh"
“Đúng là tiểu thư Bảo Nhi!” Danh kích động muốn chết.
Khiến Vô “Thật là tiểu thư Bảo Nhi!"
Vô Danh tăng nhanh tốc độ.
Kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Tiểu... Tiểu thư Bảo Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi biến mất ở băng nguyên trong địa cung vĩnh hằng sao???"
Linh Bảo Nhi cười gật đầu.
“Đúng vậy, tuy ta đạt được truyền thừa kiếm tiên ở nơi đó, nhưng cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, dăm ba câu cũng không thể nói rõ, nhưng cuối cùng, ta mất trí nhớ thành Thánh Nữ Phù Đồ Ma giáo, còn may mà sư phụ đại nhân đã cứu ta, cũng giúp ta tìm lại ký ức.
“Thì ra chủ nhân đã sớm biết"
Nghe thấy Linh Bảo Nhi nói, trong lòng Vô Danh chấn động, càng thêm cảm thấy Trần Trường Ansâu không lường được, khủng bố như vậy!
Cũng may mà hắn ta trở về nhận sai, chứ không phải trốn tránh.
Nếu không với sự khủng bố của chủ nhân.
Cho dù mình trốn ở chân trời góc biển, cũng nhất định sẽ chết chắc!
Mà khi Vô Danh nghe thấy câu cuối cùng mà Linh Bảo Nhi nói, cả người không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc biến sắc.
“Tiểu thư Bảo Nhi, ngươi nói... ngươi nói Phù Đồ Ma giáo???"
“Làm sao vậy?"
Vô Danh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
“Không phải Phù Đồ Ma giáo này đã bị diệt sao, sao lại còn tồn tại hậu thế?"
Lúc này.
Dường như hắn ta đã biết một bí mật kinh khủng, thần hồn kinh sợ.
“Tiểu thư Bảo Nhi, lão đại của Phù Đồ Ma giáo là Phù Đồ Ma chủ sao?"
“Đúng thế"
Mặt Vô Danh “bộp” một cái trở nên trắng bệch, hai chân không nhịn được mà nhũn ra, toàn thân rét run, xương sống lưng phát lạnh.
Phù Đồ Ma chủ, ác mộng của muôn vàn tiên vực, người thống trị thời đại hắc ám khủng bố, chúa tể một thời đại.
Là nhân vật khiến tất cả mọi người trong muôn vàn tiên vực nghe tên đã kinh hồn táng đảm! “Nhưng không phải hắn... hắn đã chết rồi sao?"
Vô Danh lúc này, hoàn toàn bị lời của Linh Bảo Nhi nói dọa cho choáng váng.
Mặt hắn ta tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.
Đối với nhân vật như hắn ta mà nói.
Từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất với sự khủng bố của Phù Đồ Ma chủ.
Cho tới nay.
Phù Đồ Ma chủ đều bị cho rằng đã chết.
Nhưng mà hôm nay, Vô Danh lại nghe nói, hắn ta không chết!
Thậm chí còn luôn trốn trong địa cung vĩnh hằng.
Sao có thể không khiến Vô Danh kinh sợ chứ.
Mà một khi Phù Đồ Ma chủ xuất thế.
Đối với muôn vàn tiên vực mà nói.
Tuyệt đối có thể gọi là một đợt kiếp nạn rơi xuống Linh Bảo Nhi thấy sự kinh sợ của Vô Danh với Phù Đồ Ma chủ.
Nàng ấy tự tin nói.
“Tuy Phù Đồ Ma chủ mạnh, nhưng sư phụ đại nhân cũng không phải ăn chay, sư phụ đại nhân lợi hại nhất!"
Dù sao ở trong lòng Linh Bảo Nhi.
Cho tới nay, chính là Trần Trường An lợi hại nhất.
Trần Trường An là sự tồn tại vô địch.
Cho dù là Phù Đồ Ma chủ, nếu chạm mặt với Trần Trường An.
Người thắng lợi, nhất định là Trần Trường An!
Vô Danh nghe thấy Linh Bảo Nhi tự tin sùng bái nói, cũng không còn kinh sợ như vậy.
“Tiểu thư Bảo Nhi nói không sai, tất cả còn có chủ nhân ở đây!"
Vô Danh hiện giờ, tuy nghe được tin tức khủng bố làm người kinh sợ về Phù Đồ Ma chủ.
Nhưng mà, chuyện khiến Vô Danh cảm thấy vui vẻ.
Vẫn là Linh Bảo Nhi cũng không xảy ra chuyện gì, nàng ấy còn sống, bình yên vô sự.
Nếu không, nhất định chủ nhân cũng sẽ không buông tha cho hắn ta dễ dàng như vậy.
“Tiểu thư Bảo Nhi, chúng ta quay về đi, chủ nhân nhất định rất nhớ ngươi, rất chờ mong nhìn thấy ngươi"
“Phải, ta cũng rất nhớ sư phụ đại nhân"
Sau đó.
Vô Danh mang theo mọi người rời khỏi núi cổ Thanh Đồng, đi về lĩnh vực vô địch của Trần Trường An.
Bên kia.
Ở trong địa cung vĩnh hằng.
Phù Đồ Ma giáo, đã bị những phân thân mà Trần Trường An triệu hồi ra hủy diệt. Liếc mắt nhìn lại một cái, phía trước đã hoàn toàn hóa thành phế tích, không còn tồn tại. Trần Trường An rất vừa lòng với kiệt tác của mình.
Còn Phù Đồ Ma chủ trong quan tài đồng có vừa lòng hay không thì hắn cũng không biết.
Đương nhiên, hắn căn bản cũng không quan tâm Phù Đồ Ma có suy nghĩ gì.
Rồi sau đó.
Hắn khiêng quan tài đồng này rời đi.
Phía sau, một phân thân cõng sư phụ Phong Khởi Vân.
Lại sau nữa.
Chính là một đám tiên nhân nghèo túng được cứu ra.
Những tiên nhân này, vì bị cướp đoạt tinh khí sinh mệnh nên rất suy yếu.
Nhưng cũng không thể che giấu sự cường đại của những tiên nhân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận