Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 185: Trong lúc tiến hành thịnh hội Cửu Châu!

“Không sai, nếu không có tiền bối, không biết Quý Châu sẽ có bao nhiêu người chết.”
Thánh chủ Phượng Vân mỉm cười gật đầu, tán đồng lời mọi người nói.
Trên thịnh hội Cửu Châu, vô số tu sĩ đều cảm kích, sùng bái Trần Trường An từ tận đáy lòng.
“Đúng vậy, tiền bối một chưởng diệt tiên, nghe nói Thanh Mao Quỷ Tiên kia độ kiếp phi thăng, thực lực đạt tới cảnh giới tiên nhân, nhưng vẫn thua ở trong tay tiền bối, khó có thể tưởng tượng được thực lực của tiền bối cao thâm cỡ nào?”
Sắc mặt Trần Trường An thản nhiên, uống một ngụm rượu, mở miệng nói.
“Thực lực của bổn tọa không đáng nhắc đến, chỉ là do thực lực của Thanh Mao Quỷ Tiên kia cũng không mạnh như các ngươi nghĩ mà thôi.”
Nam Cung Thiên Vấn cười nói: “Tiền bối khiêm tốn, với khí tức lực lượng mà Thanh Mao Quỷ Tiên bộc phát ra hôm đó, cho dù ở Vụ Châu xa xôi, ta cũng có thể cảm nhận được, không cần nghĩ cũng biết sự đáng sợ của hắn ta, nếu lúc ấy Thanh Mao Quỷ Tiên kia muốn quét ngang toàn bộ đại lục Cửu Châu, chỉ sợ cũng không có một ai có thể ngăn cản!”
Không ít châu chủ và các đại nhân vật sôi nổi tán đồng với lời Nam Cung Thiên Vấn nói.
Sắc mặt Trần Trường An thản nhiên, cười mà không nói, không cao ngạo, không nóng nảy, rất bình tĩnh, càng khiến những tu sĩ này cảm thấy sâu không lường được.
Lúc này, có tu sĩ lo lắng mở miệng.
“Nghe nói trước đó tiền bối đã diệt mười hai vị tiên nhân trên thượng giới, hiện giờ lại diệt Thanh Mao Quỷ Tiên, thượng giới tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ tiếp tục ra tay với tiền bối.”
Nghe xong lời này.
Trần Trường An vẫn thản nhiên bình tĩnh như cũ, không chút lo lắng, mở miệng nói.
“Bổn tọa chờ tiên nhân trên thượng giới đến, nhưng thượng giới lại không chút động tĩnh, nếu các ngươi biết tiên nhân trên thượng giới hạ giới, có thể nói cho bổn tọa, bổn tọa tất nhiên vô cùng cảm kích.”
Nghe thấy Trần Trường An nói, tu sĩ trên thịnh hội Cửu Châu đều vì thế mà thay đổi sắc mặt.
Hắn nói, tự tin, thản nhiên, thậm chí từ trong thanh âm nói chuyện càng có thể nghe ra Trần Trường An dường như căn bản không đặt tiên nhân thượng giới ở trong mắt.
Chẳng lẽ, Trần Trường An cũng là một vị tiên nhân sao?
Nhưng không phải pháp tắc Thiên Đạo của đại lục Cửu Châu không cho phép tiên nhân tồn tại sao?
Thánh chủ Phượng Vân cảm thán: “Tu vi của tiền bối sâu không lường được, Minh Hà vô cùng bội phục, danh hiệu “Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ” của tiền bối càng hoàn toàn xứng đáng!”
“Không sai, với thực lực của tiền bối, tung hoành Cửu Châu cũng không quá!”
“Đúng vậy, tiền bối hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu Cửu Châu.”
“...”
Trên thịnh hội Cửu Châu, quần hùng khen ngợi phụ họa, khen Trần Trường An.
Cho dù là Trần Trường An, ở trước công chúng, vạn người chú ý, nghe những lời khen ngợi này, tuy bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi đắc ý thêm vài phần.
Còn đối với Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ và Tiểu Hắc, bọn họ nghe quần hùng khen ngợi Trần Trường An, chỉ cảm thấy là điều đương nhiên.
Đương nhiên, đối với Trần Trường An mà nói, quả thực là như thế.
Dù sao Trần Trường An cũng có lĩnh vực vô địch.
Chỉ cần ở trong lĩnh vực vô địch, hắn chính là vô địch.
Cho dù có mạnh hơn nưa, chỉ cần dám bước vào lĩnh vực vô địch trêu chọc hắn, đó chính là tử lộ!
Cho nên, lời những quần hùng đó nói, cũng chính xác.
Trần Trường An cười mà không nói.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm nghi ngờ già nua truyền đến.
“Thanh Mao Quỷ Tiên chết trong tay tiền bối, thực lực của tiền bối đúng là mạnh mẽ đến mức làm người ta kinh ngạc cảm thán, nhưng chuyện này cũng chỉ là nghe đồn, là thật hay giả, cũng không một ai biết được, huống hồ trong lòng mọi người cũng đều biết rõ pháp tắc của đại lục Cửu Châu, mặc dù là thực lực của tiền bối rất mạnh, cũng không thể vượt qua cực hạn thừa nhận của đại lục Cửu Châu, chưa bao giờ có nhân tu có tu vi trên Hoành Kích tiên nhân, cho nên, dù Hoành Kích tiên nhân của đại lục Cửu Châu có mạnh hơn nữa, thì cũng không có khả năng là đối thủ chân chính của tiên nhân!”
Lời này vừa nói ra, thịnh hội vốn đang náo nhiệt ồn ào lập tức tĩnh mịch!
Biểu tình của những tu sĩ khen ngợi Trần Trường An lập tức cứng lại, không hẹn mà cùng nhìn phía một góc thịnh hội.
Đó là một nam tử áo xám.
Không ít người trên thịnh hội biết nam tử áo xám này.
“Là lão tổ thông Thạch Kiên của thế gia tiên thống Thạch gia.”
“Nghe nói Thạch Kiên này tu luyện nhiều năm, đã sớm là Hoành Kích tiên nhân, cũng không biết việc này là thật hay giả, không ngờ trên thịnh hội này, ông ta lại nghi ngờ tiền bối.”
Tu sĩ trên thịnh hội đều không rõ.
Phải biết rằng thực lực của Trần Trường An mạnh mẽ, hôm đó một chưởng diệt tiên càng là chuyện vô số tu sĩ ở Quý Châu biết rõ như ban ngày.
Nhưng Thạch Kiên lại nghi ngờ Trần Trường An, là chuyện rất nhiều tu sĩ đều không nghĩ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận