Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 353: Đắc tội

Sắc mặt của hắn ta cực kỳ trầm trọng.
Tay trái hắn ta đưa ra, vận dụng bí thuật, biến thành một dấu tay Thanh Long hung hăng ấn xuống.
Cắn nuốt sạch tinh khí thiên địa, hóa thành một bàn tay to màu xanh lá che kín thiên địa, lực đè xuống.
Nhưng biểu tình của Bạch Nguyệt cũng không thay đổi, chỉ giơ tay một quyền.
“Phốc” một tiếng.
Bàn tay to màu xanh lá kia trực tiếp bị một quyền phá tan.
Quả nhiên, bí thuật của hắn ta khó có thể chống lại.
Hắn ta cắn răng, biết Bạch Nguyệt sử dụng (Thái Cực quyền), hắn ta không tìm thấy biện pháp đối phó, cho nên chỉ có thể dốc hết sức ra tay, đánh ra bí thuật mạnh nhất, lấy ra pháp bảo bí thuật của mình, nói tóm lại, lấy hết thủ đoạn át chủ bài ra.
Bộc phát ra các loại sắc thái rực rỡ như mộng ảo, lập loè trên toàn bộ đài sinh tử.
Tay trái Bạch Nguyệt đánh (Thái Cực quyền), mà một cái tay khác trung Xuất hiện một thanh tiên kiếm.
Tiên kiếm này chính là một át chủ bài của Bạch Nguyệt, tên là Nguyệt Hoa kiếm.
Nhẹ nhàng chấn động, đón gió mở ra, nháy mắt phóng đại, dài chừng mấy chục trượng. trong tay Bạch Nguyệt, Nguyệt Hoa kiếm nhẹ nhàng, nhưng cũng có vẻ một loại đại khí hào hùng.
Nàng ấy huy động Nguyệt Hoa kiếm, tia chớp kinh thế ngang trời xuất thế, cắt qua vòm trời, kiếm khí vô hình quét ngang qua.
Lập tức chặn lại phần lớn bí thuật và Tiên Khí mà Thanh Vân Phi lấy ra, Nàng ấy nghênh thân tới, nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, chân dẫm âm dương.
[Thái Cực quyền phong tỏa thiên địa, đánh ra một âm dương đồ, quyền pháp tự nhiên, như vào chỗ không người.
Cứ như vậy, một quyền dừng trên người Thanh Vân Phi.
Cho Thanh Vân Phi cảm giác như bị một ngọn núi lớn đập trúng, một kình lực khủng bố như nước chảy dài, tràn ngập trong máu thịt hắn ta.
Làm ngũ tạng lục phủ hắn ta bị thương.
Tổn hại kinh mạch.
Kêu lên một tiếng.
Huyết khí dâng lên, yết hầu có vị ngọt, phun ra một ngụm máu tanh.“Đắc tội"
Giọng nói bình tĩnh của Bạch Nguyệt truyền đến.
Thanh Vân Phi ngẩng đầu nhìn lại.
Lại thấy Bạch Nguyệt đã chém Nguyệt Hoa kiếm tới.
Khí cơ của Thanh Vân Phi hoàn toàn bị tỏa định, không thể tránh né.
Hắn ta tuyệt vọng, không cam lòng.
Muốn ngăn cản.
Nhưng cố kình lực trong cơ thể bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt ngũ tạng lục phủ, làm hắn ta không có năng lực ngăn cản.
Cùng với kiếm quang chợt lóe mà qua.
Thắng bại đã phân.
Bạch Nguyệt thu kiếm, nhìn thi thể Thanh Vân Phi, thở ra một hơi, trong lòng thả lỏng không ít.
Thanh Vân Phi rất mạnh, mặc dù nàng ấy tu luyện [Thái Cực quyền), cũng tuyệt đối không dám có chút sơ suất.
Mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.
Mà hiện giờ, sau khi giết chết Thanh Vân Phi, cuối cùng nàng ấy cũng yên lòng.
Còn một trận chiến.
Chỉ cần thắng một trận nữa, nàng ấy có thể đường đường chính chính trở thành đồ đệ của sư phụ.
Cũng chỉ có trổ hết tài năng trên đại hội thu đồ đệ này, mới có thể chứng minh bản thân.
“Người thắng lợi, Bạch Nguyệt"
“Trận đấu tiếp theo bắt đầu.
Giọng nói Trần Trường An truyền đến.
Ngay sau đó, đài sinh tử bị chiến đấu phá hư khôi phục nguyên dạng.
Mà Bạch Nguyệt trở lại quảng trường.
Trang Tuyết và Mạc Vấn Thiên xuất hiện ở đài sinh tử.
Trần Trường An nhìn Bạch Nguyệt đứng thẳng trước mắt, mở miệng nói.
“Rất giỏi.
“Là sư phụ dạy tốt.
Bạch Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Không, ngươi có thể phát huy uy năng của Thái Cực quyền) đến như vậy, là do trong khoảng thời gian này nỗ lực tu luyện, làm rất tốt.
Nghe Trần Trường An khen ngợi, khuôn mặt Bạch Nguyệt không khỏi ửng đỏ, cúi thấp đầu. “Cảm ơn sư phụ khích lệ."
Trần Trường An nhìn Bạch Nguyệt, sau khi thức tỉnh tiên ấn trùng tu, đã không còn cảm nhận được chút yêu khí nào trên người nàng ấy, đôi tại hồ ly trắng nhòn nhọn kia, còn có một cái đuôi trắng nhẹ nhàng lay động, cho người ta cảm giác như hoa lan nơi u cốc, xuất trần mà tĩnh lặng. Nói thật, nhìn rất đẹp mắt.
Trần Trường An xoa đầu Bạch Nguyệt.
“Cố gắng nỗ lực, còn một trận nữa.
Bạch Nguyệt bị xoa đầu, chỉ cảm thấy trong lòng khác thường, rất hoảng loạn, hai lỗ tai hồ ly đều dựng thẳng lên.
Rõ ràng có thể thấy lỗ tai nàng ấy đã đỏ rực.
Đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Sư phó quan tâm sao lại làm nàng ấy khẩn trương như vậy.
Bạch Nguyệt cũng không biết vì sao.
Trần Trường An cũng nhìn ra sự khác thường của Bạch Nguyệt, trong lòng có chút xấu hổ.
Không xong, thói quen xoa đầu.
Thường xuyên xoa đầu Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, vừa rồi không nhịn được.
Sẽ không khiến Bạch Nguyệt nghĩ bậy chứ?
Vi sư chính là chính nhân quân tử.
Tuy rằng trong lòng xấu hổ, nhưng Trần Trường An đã là tài xế già.
Tự nhiên rút tay về, chắp sau lưng, bình tĩnh nói.
“Trận chiến với Thanh Vân Phi, ngươi cũng bị thương không ít, ta trị liệu cho ngươi. “Dạ, cảm tạ sư phụ"
Bạch Nguyệt vội vàng nói.
Nàng ấy không nhịn được trộm liếc mắt nhìn Trần Trường An một cái.
Cuối cùng cũng biết vì sao Cái Đuôi Nhỏ lại thích bị sư phụ xoa đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận