Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1319 - Lão già, ngươi không biết sống chết sao?



Chương 1319 - Lão già, ngươi không biết sống chết sao?




Từ bỏ Thái Thần ma chủng kia.
Về Trần Trường An và A Miêu còn đang ăn dưa kia.
Mà Trần Trường An cũng càng thêm buồn bực.
Vì sao à.
A Miêu giống như đứa trẻ tò mò.
Hỏi hắn sao trời bậc nhất là cái gì?
Thái Thần ma chủng lại là cái gì?
Dường như ở trong lòng A Miêu, Trần Trường An giống như không gì không làm được, cái gì hắn cũng biết vậy.
Nhưng rất đáng tiếc.
Trần Trường An không biết cái gì cả.
Không trả lời được.
Khiến Trần Trường An cảm thấy mình có hơi kiến thức thiển cận.
Hắn cũng quyết định, lát nữa xem xong, phải biết được Thiên Cung bất hủ năm vạn năm mới mở ra là cái gì từ trong miệng Hách Thiên Hùng và Tư Đồ Địa Vũ.
Sao trời bậc nhất này lại là cái gì?
Còn có Thái Thần ma chủng kia là cái gì nữa?
Trần Trường An cảm thấy mình không biết gì, có cảm giác ngu ngốc.
Chuyện này khiến Trần Trường An rất buồn bực.
Tuy rằng buồn bực, nhưng Trần Trường An cũng không có cách nào.
Gần như ảnh hưởng đến hình tượng không gì không làm được của hắn trong lòng A Miêu.
Ai, tội lỗi, tội lỗi.
Bên kia.
Hách Thiên Hùng và Tư Đồ Địa Vũ lại cười lạnh nói chuyện với nhau một phen, không ai chịu lùi về sau một bước, cũng bởi vì vậy mà trong vùng sao trời này, sát ý trở nên càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng tràn đầy, giống như biển rộng, bao phủ tất cả nơi đây!
Trần Trường An cười.
“Xem ra chiến đấu thật sự sắp khai hỏa rồi.”
Lại thấy Hách Thiên Hùng kia nói.
“Tư Đồ Địa Vũ, lão phu thừa nhận tu vi của ngươi mạnh hơn lão phu, khặc khặc khặc, nhưng hôm nay, nếu ngươi đã muốn tranh đoạt Thái Thần ma chủng này với lão phu, vậy lão phu cũng không khách khí nữa.”
Nói xong.
Hách Thiên Hùng này ra tay không chút khách sáo.
Ông ta cũng biết rõ một đạo lý.
Ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau gặp nhiều trắc trở.
Cũng không thấy ông ta có động tác gì.
Đột nhiên lại lấy ra một trường kiếm màu xanh lơ.
Thanh trường kiếm này cũng không phải là pháp bảo bình thường, ánh sáng xanh tỏa ra cực kỳ lóa mắt, giết về phía Tư Đồ Địa Vũ kia!
Tư Đồ Địa Vũ lại khinh thường.
“Lão già, nếu ta đã bước vào Thánh Thần trung kỳ, ngươi hẳn đã sớm hiểu, chênh lệch giữa ngươi và ta, cho dù ta mới đột phá Thánh Thần trung kỳ, nhưng so với thực lực Thánh Thần sơ kỳ của ngươi, chênh lệch giữa chúng ta là rất lớn, hoàn toàn không phải thứ ngươi có khả năng tưởng tượng ra được, hôm nay, ngươi hẳn phải chết!”
Nói xong, Tư Đồ Đại Vũ cũng ra tay.
Chỉ thấy Tư Đồ Địa Vũ giơ tay một chiêu, ngay tức khắc, một chiếc cờ lớn màu đen xuất hiện ở trong tay hắn ta.
Tư Đồ Địa Vũ huy động cờ lớn màu đen.
Chỉ thấy trên mặt lá cờ lớn màu đen kia hiện ra từng khuôn mặt quỷ.
Những mặt quỷ này đều là thần hồn tu sĩ quấn quanh phía trên, đánh về phía trường kiếm màu xanh lơ kia.
Trong nháy mắt khi chiếc cờ lớn màu đen kia vừa tiếp xúc với trường kiếm xanh lơ, lại thấy ánh sáng vạn trượng, khủng bố kinh người.
Ngay trong giây lát lướt qua này.
Vô số mặt quỷ thần hồn lao ra, trong thời gian ngắn, đã quấn quanh trên trường kiếm màu xanh lơ kia.
Hách Thiên Hùng nhíu mày, thực lực của đối phương có hơi vượt quá tưởng tượng của ông ta, không ngờ đã cường đại như thế, pháp bảo của ông ta bị chặn lại nhanh như vậy.
Hách Thiên Hùng chỉ có thể càng thêm ra sức thúc giục trường kiếm màu xanh lơ kia.
Tư Đồ Địa Vũ cười lạnh ha ha.
“Lão già à lão già, ngươi có biết cờ phệ hồn này của ta đã giết bao nhiêu tu sĩ mới đạt tới hiệu quả hiện giờ không, nơi này, ngay cả thần hồn của Chân Thần cũng có hơn một ngàn người, đã hình thành ngàn quỷ hoành hành, lão già ngươi, vốn dĩ đã cho ngươi cơ hội, kêu ngươi cút ra xa, nhưng ngươi không nghe, vậy hôm nay đừng trách ta không khách khí!”
Khi nói chuyện, Tư Đồ Địa Vũ này càng tỏa ra sát khí dày đặc.
Hách Thiên Hùng nói.
"Nếu đã vậy, thực lực của lão phu không bằng ngươi, ngươi giao kiếm Thanh Quang cho lão phu, lão phu lập tức rời đi, Thái Thần ma chủng kia là của ngươi.”
Nhìn dáng vẻ.
Dường như Hách Thiên Hùng đã thấy thực lực của ông ta và đối phương chênh lệch cách xa, đã bắt đầu chột dạ, cũng không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
Đối với chuyện này.
Tư Đồ Địa Vũ cười ha ha, không khỏi trào phúng Hách Thiên Hùng kia.
"Lão già nhà ngươi, cực khổ cho ngươi còn là Thánh Thần, hiện giờ chịu thiệt lại muốn chạy, thế gian này nào có chuyện tiện nghi như vậy, ha ha, nếu đã tới tình trạng hôm nay rồi, sao không hiến thần hồn ngươi ra, đúng lúc cờ phệ hồn của ta còn thiếu một linh hồn Thánh Thần làm chủ đạo!”
Nói xong.
Tư Đồ Địa Vũ này không chút khách khí, ném một cờ nữa về phía Hách Thiên Hùng.
Đồng thời, từ trong cờ phệ hồn kia, càng truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào, gần như trong nháy mắt đã có vô số lệ quỷ chạy ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận