Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 466: Mười tám năm sau, ta vẫn là hảo hán!

Chỉ sợ cho đến chết Tiên Hoàng này cũng không biết rõ.
Người ta rõ ràng đã trả lời đúng.
Vì sao còn giết người ta???
Sắc mặt Cổ Uyên sắc mặt, khóe miệng co rút, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cả người hắn nhuộm máu tươi của ba gã thuộc hạ, toàn thân máu tươi đầm đìa.
Không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vốn dĩ ở trong lòng Cổ Uyên.
Cũng có suy nghĩ giống gã Tiên Hoàng kia.
Cho rằng Trần Trường An sẽ bỏ qua cho hắn ta.
Không nghĩ tới lại là hỉ nộ vô thường như thế, trả lời đúng cũng bị giết.
Hắn ta tuyệt vọng.
Chỉ sợ mình cũng khó thoát vừa chết!
Trần Trường An nhìn Tiên Hoàng kia nổ tung hóa thành sương máu đầy trời, lạnh nhạt tự nói.
“Xin lỗi, ngươi biết quá nhiều, không giữ được ngươi"
Bạch nguyệt: ..
Rồi sau đó.
Trần Trường An nắm chặt năm ngón tay phải, vận dụng lực lượng [Vạn vật sinh linh).
Ba gã Tiên Hoàng đã chết nổ thành sương máu, lập tức cô đọng thành ba tiên đan.
Đây chính là tiên đan ngưng tụ toàn bộ lực lượng tinh hoa của Tiên Hoàng, cả thiên hạ, cũng chỉ có Trần Trường An mới có được đan này.
Dược hiệu vô cùng mãnh liệt, không biết tu sĩ ăn đan dược này sẽ có chỗ tốt gì?
Đặc biệt là khi thấy được thủ đoạn biến ba tên Tiên Hoàng đã chết bằng ba viên tiên đạn của Trần Trường An.
Biểu tình Cổ Uyên chấn động.
Trần Trường An này ở trong lòng hắn ta cũng trở nên càng thêm thần bí, cường đại!
Từ khi bắt đầu nhìn thấy Trần Trường An, tất cả thủ đoạn thi triển ra.
Chỉ sợ cũng chỉ là một góc băng sơn của hắn mà thôi.
Trong lòng Cổ Uyên chua xót.
“U U à, muội đừng nghĩ chuyện báo thù cho ca ca, tiên vực Cửu Châu này có Trần Trường An tọa trấn, chỉ sợ cũng chỉ có những tiên vực ngũ lục phẩm đó mới có thể thảo phạt, với thực lực của tiên vực U Minh, hoàn toàn không được.
Cổ Uyên nhận mệnh.
Thực lực của Trần Trường An, khủng bố tuyệt luân, sâu không lường được.
Cổ Uyên không phải không nghĩ tới chuyện trốn.
Nhưng lại không nắm chắc chút khả năng có thể chạy trốn nào.
Hắn ta trầm giọng nói.
“Trần Trường An, không sai, ta thừa nhận là tiến đến thảo phạt tiên vực Cửu Châu ngươi, hôm nay rơi vào trong tay ngươi, ta chấp nhận!"
“Muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
“Cùng lắm thì mười tám năm sau, Cổ Uyên ta vẫn là một hảo hán!"
Trần Trường An nghe xong, cười lạnh một tiếng.
“A, mười tám năm sau sao?"
Hắn cảm thấy cần cho Cổ Uyên này nhận thức một chút về thực lực của hắn.
Nâng tay một chút, khủng bố tuyệt luân!
Chỉ thấy một luồng sáng hủy diệt bắn ra.
Xỏ xuyên qua giữa mày Cổ Uyên.
Cổ Uyên chết!
Sau khi chết.
Lực lượng Chấp chưởng sinh tử).
Cổ Uyên chết đi sống lại.
Vẻ mặt Cổ Uyên kinh hãi.
“Ngươi đã làm cái gì???"
Hắn ta rõ ràng đã chết trong tay Trần Trường An, rồi lại bị Trần Trường An làm sống lại.
Hắn ta là Tiên Quân.
Lượng lượng cực kỳ mạnh mẽ trong muôn vàn tiên vực, cường giả đạt tới cảnh giới này.
Mặc dù là những tiên dược cổ xưa có thể giúp người khởi tử hồi sinh cũng căn bản khó có thể cứu sống.
Nhưng mà.
Chính mình vẫn sống lại!
Cổ Uyên càng thêm cảm nhận được Trần Trường An trước mắt này sâu không lường được.
Như núi lớn nguy nga bàng bạc, như vũ trụ cuồn cuộn vô ngần, làm người kính sợ, kiêng kị, sợ hãi.
Chỉ có thể nhìn lên!
Cho dù là vực chủ tiên vực, mạnh nhất tiên vực U Minh.
Cũng chưa từng khiến hắn ta có cảm giác này!
Trần Trường An cao cao tại thượng, giờ phút này đang cười nhạt.
Áo bào trắng của hắn bay phấp phới, ôn nhuận hòa nhã, khí độ phi phàm.
Quả thực hoàn toàn khác người vừa rồi sát phạt vô tình, một lời không hợp liền giết ba tên Tiên Hoàng.
“Cổ Uyên, bổn tọa chấp chưởng sinh tử, để ngươi sống, ngươi sẽ sống, muốn ngươi chết, ngươi phải chết” “Ngươi muốn tử vong, thần hồn luân hồi chuyển thế, nhưng chỉ cần bổn tọa muốn, một ý niệm là có thể làm ngươi đọa vào địa ngục tử vong vĩnh viễn, ngươi cho rằng mười tám năm sau, ngươi còn có thể là một hảo hán?"
Nhìn Trần Trường An cười nhạt, ôn nhuận hòa nhã. Nhưng trong lòng Cổ Uyên, lại giống như một ma quỷ bò ra từ địa ngục.
Hắn ta kinh hồn thất phách tê liệt ngã xuống đất, không còn dũng mãnh không sợ chết như vừa rồi nữa.
Không tiếng động hơi hé miệng, lúc này tuyệt vọng đến không biết nên nói cái gì.
Trần Trường An mở miệng.
“Trư Bát Giới ở đâu?"
Trần Trường An chất vấn.
“Hắn... hắn bị cầm tù ở trên thuyền biển sao tử vong"
“Thuyền biển sao tử vong ở nơi nào?"
Cổ Uyên trầm mặc.
Sau đó mới thất hồn nói.
“Đang trên đường quay về tiên vực U Minh Trần Trường An nhíu mày.
“Không phải chuẩn bị thảo phạt, xâm chiếm tiên vực Cửu Châu sao, vì sao lại quay về?"
Cổ Uyên cười chua xót.
“Từ chỗ Trư Bát Giới, biết được đại nhân chỉ bằng thực lực của bản thân chống lại lôi kiếp phi thăng, với thực lực của quân U Minh, tất nhiên không phải đối thủ của đại nhân, cho nên quay về U Minh xin chỉ thị của vực chủ rồi lại quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận