Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 55: Ai dám đoạt kiếm trong tay ngươi, ta giết kẻ ấy! (2)

Đương nhiên, bọn họ cho rằng Trần Trường An có mạnh hơn nữa, cũng không phải đối thủ của tiên nhân.
Cho rằng Trần Trường An chỉ đang nói mạnh miệng.
“Đạo hữu, tiên nhân cao thâm khó đoán, ta cho rằng thanh kiếm này vẫn nên lấy ra, giao cho Cừu Thiên Đồ đi.” Linh Hải do dự một chút, khuyên.
Linh Thanh Sơn gật đầu, ông ấy cũng đang có ý này.
Linh Bảo Nhi thấy cha và Hải gia gia, thậm chí ngay cả Thác Bạt Dã cũng kiêng kị tiên nhân như vậy.
Tuy rằng ở trong lòng Linh Bảo Nhi, nàng ấy cho rằng sư phụ đại nhân là mạnh nhất.
Nhưng giờ phút này, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“Sư phụ đại nhân, nếu không chúng ta vẫn nên lấy thanh kiếm này ra đi.”
Trần Trường An sờ đầu Linh Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, thanh kiếm này đã tặng cho con, trừ bỏ vi sư chủ động thu hồi lại, thì không ai có thể cướp kiếm trong tay con đi.”
“Nếu ai dám đoạt kiếm trong tay con, ta sẽ giết kẻ đó.”
Trần Trường An nói, vẫn bình tĩnh, đạm nhiên như cũ, lại tràn ngập tự tin và ẩn chứa sát ý lành lạnh.
Nghe Trần Trường An nói, trong lòng Linh Bảo Nhi cũng không còn lo lắng, trên mặt non nớt đáng yêu tươi cười.
“Dạ, đồ nhi tin tưởng sư phụ đại nhân.”
Trần Trường An lại nhìn về phía Linh Thanh Sơn và Linh Hải.
“Hai vị, nếu Bảo Nhi không muốn đi cùng các ngươi, các ngươi có thể rời đi.”
“Trở về nói với Cừu Thiên Đồ, cả tiên nhân thượng giới kia nữa, Thánh Tiên Kiếm ở Phi Tiên Sơn, nếu muốn, cứ việc tới lấy.”
Linh Hải thở dài một hơi: “Đạo hữu, ngươi căn bản không biết tiên nhân mạnh cỡ nào, tốt nhất vẫn không nên trêu chọc tiên nhân cho thỏa đáng.”
Linh Thanh Sơn trầm giọng nói: “Tiền bối, nhiều ngày nay đa tạ ngài chiếu cố Bảo Nhi, nhưng hôm nay con bé cần đi theo chúng ta!”
Trần Trường An hừ lạnh: “Nếu không phải thấy các ngươi có quan hệ với Bảo Nhi, hiện tại các ngươi đã sớm là hai cỗ thi thể!”
Xem ra tính tình hắn vẫn tốt quá.
Hắn không còn ôn hòa với hai người Linh Hải và Linh Thanh Sơn nữa, động tâm niệm.
Khí tức khủng bố như núi lửa ngủ say bùng nổ trong khoảnh khắc, thiên địa thất sắc, vạn vật không còn ánh sáng!
Sắc mặt Linh Hải và Linh Thanh Sơn trắng bệch.
Cảm giác có từng tòa núi cao trấn áp trên người bọn họ, loại uy áp khủng bố này, ép tới bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Thật là khủng khiếp!
Thật đáng sợ!
Là tồn tại khủng bố cỡ nào, mới có thể có được uy áp như thế!
Thân thể hai người, thậm chí là linh hồn bọn họ đều vì uy áp này mà sợ hãi rùng mình!
Đặc biệt là đối với Linh Hải mà nói, càng là như thế.
Ông ta chính là Nguyên Anh.
Đối mặt với loại uy áp này cũng không có chút lực ngăn cản nào.
Trần Trường An trước mắt, cho ông ta cảm giác sâu không lường được!
Đối với chuyện Linh Bảo Nhi nói Trần Trường An có thể một tát chụp chết Nguyên Anh trước đó, đã chân chính tin phục!
Đây nào phải đọa hữu, căn bản chính là cao nhân tiền bối!
Chẳng lẽ là Hóa Thần đại năng???
Hoặc là sự tồn tại mạnh hơn thế!!!
Linh Hải không rõ, cũng không biết.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ Trần Trường An cũng không nói mạnh miệng.
Hắn có lẽ thật sự có thể đối phó tiên nhân!
Cỗ uy áp kinh khủng bùng nổ trong thiên địa này, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Sắc mặt Linh Hải và Linh Thanh Sơn trắng bệch, há to mồm thở dốc, cả người chảy mồ hôi lạnh, đã yếu ớt rồi, cả người đã không còn chút sức lực.
“Cha, Hải gia gia, các ngươi làm sao vậy?”
Linh Bảo Nhi nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thác Bạt Dã bên cạnh tuy không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lại rõ ràng nhất định có liên quan đến công tử.
Công tử quả nhiên cao thâm khó đoán, hắn ta không nhận thấy cái gì cả.
Linh Hải và Linh Thanh Sơn đã biến thành như này.
Đặc biệt là Linh Hải, đều là cường giả Nguyên Anh như hắn ta.
Giờ phút này, ánh mắt Linh Hải nhìn về phía Trần Trường An không còn tò mò, kiêng kị như trước đó.
Ngược lại tràn ngập sợ hãi.
Trần Trường An cười nói: “Cha con không có việc gì, hẳn là khi tới ăn bậy trên đường bị đau bụng, nhưng ta nghĩ hiện giờ bọn họ sẽ không mang con đi nữa.”
Linh Hải và Linh Thanh Sơn nói không nên lời, nội tâm chỉ có thở dài bất đắc dĩ.
Trần Trường An này nào phải người thường.
Rõ ràng chính là cao nhân tiền bối giả heo ăn thịt hổ!
Nói thật, Bảo Nhi có thể bái hắn làm thầy, cũng là một loại phúc phận.
Bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Linh Bảo Nhi kinh ngạc: “Cha, sư phụ đại nhân nói thật sao?”
Linh Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu, đặc biệt là sau khi biết rõ sự cường đại của Trần trường An, ông ấy đã nghĩ thông.
Tu vi của tiền bối sâu không lường được, nói vậy chắc cũng phải có hiểu biết về tiên nhân.
Nếu tiền bối đã không e ngại, đương nhiên có đạo lý của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận