Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 1295 - Ngươi không ngoan nga, đánh ngươi hầu PP!



Chương 1295 - Ngươi không ngoan nga, đánh ngươi hầu PP!




“Hiện giờ được chưa?”
Tử Nguyệt cảm nhận được lực lượng vô tận trong trong cơ thể, đôi mắt sáng rực của nàng ta lập loè ánh sáng hưng phấn.
“Trường An ca ca, được rồi, được rồi, ta đi ngay đây!”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ của Tử Nguyệt đỏ bừng, rất hưng phấn, rời khỏi Phi Tiên Sơn!
Trời ạ, hết mưa rồi, Tử Nguyệt cảm thấy nàng ta lại được rồi.
Cảm nhận được lực lượng mênh mông mãnh liệt trong cơ thể.
Nàng ta rất vui mừng, trong lòng âm thầm đắc ý, lúc đi tới cửa lớn Hoa Hạ cổ tinh, vẫn luôn cười trộm không thôi.
Nói như thế nào nhỉ.
Trận chiến này, chắc chắn là vạn người chú ý.
Trong tinh hệ Ngọc Hành, không biết có bao nhiêu người sẽ quan sát trận chiến đấu này.
Ừm… cho nên.
Nàng ta nhất định phải phát huy thật tốt.
Cũng không thể khiến Trường An ca ca mất mặt.
“Thánh Thần Nam Ly, ngươi chờ ta!”
Lôi Khiếu khoanh tay đi lại giữa sao trời, hắn ta đứng giữa một vùng sao trời vô tận.
Thấy một tinh cầu.
Tầm thường không có gì đặc biệt, chỉ là một tinh cầu rất bình thường.
An thần nắm giữ thủ đoạn khiến người ta khởi tử hồi sinh, dường như ở ngay trong tinh cầu này?
Lôi Khiếu cười, vừa động ý niệm.
Thần hồn của Tôn Ngộ Không đã xuất hiện, thần sắc lạnh nhạt, đứng phía sau Lôi Khiếu.
Khí tức của hắn ta, càng cường đại hơn trước đó.
Lôi Khiếu nói.
“Tôn Ngộ Không, lão đại của ngươi ở nơi rách này sao?”
Hai mắt Tôn Ngộ Không trống rỗng, linh trí đã bị Lôi Khiếu trấn áp.
Hiện tại, đã được Lôi Khiếu giao cho linh trí mới.
Tôn Ngộ Không nói không chút do dự: “Lão đại của ta chỉ có ngươi, hắn cũng không phải là lão đại của ta.”
“Ha ha ha, thú vị thú vị.”
Lôi Khiếu cười: “Tôn Ngộ Không, ngươi đi tới Hoa Hạ cổ tinh chào hỏi lão đại trước kia của ngươi một câu đi.”
“Tuân mệnh.”
Trong tay Tôn Ngộ Không, Kim Cô Bổng xuất hiện.
Tay hắn ta cầm Kim Cô Bổng, hóa thành một tia thần hồng, nhảy vào Hoa Hạ cổ tinh!
Thông qua Thiên Nhãn, tất cả tu sĩ trong tinh hệ Ngọc Hành đều chú ý tất cả những chuyện đã xảy ra.
Khi thấy Lôi Khiếu triệu hồi ra thần hồn của Tôn Ngộ Không phóng về phía Hoa Hạ cổ tinh.
Trái tim mọi người đều nhảy vọt lên tới tận cổ họng, tác động lên tinh thần.
“Tới!”
“Tới rồi!”
“Tới rồi!”
“Tiếp theo, An thần và hắn, trận chiến giữa hai vị Thánh Thần này, sẽ quyết định tương lai của tinh hệ Ngọc Hành!”
“Lần này An thần không thể không ra tay!”
“An thần nhất định sẽ thắng!”
“An thần cố lên!”
“An thần, chúng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đánh bại Thiên Ma này, ngươi lợi hại nhất!”
“...”
Trong tinh hệ Ngọc Hành, gần như hy vọng của tất cả mọi người đều đặt trên người Trần Trường An.
Còn Trần Trường An thì sao, hắn lại hoàn toàn không biết.
Nằm trên ghế, không chú ý tới chuyện ở bên ngoài.
Giờ đang là thời khắc tồn vong sinh tử của tinh hệ Ngọc Hành, Trần Trường An hiện tại đang làm gì chứ?
Hắn nhàn nhã nằm trên ghế, nhìn A Miêu nhảy điệu【Tiên Phi Phượng Vũ】mới học được ở thần võng gần đây, thỉnh thoảng gật đầu.
Há mồm.
Tiểu loli Tử Tâm đưa một miếng dưa hấu lớn tới bên miệng Trần Trường An.
Trần Trường An cắn một miếng, nước trái cây đỏ tươi chảy xuôi, Trần Trường An cảm thấy mỹ mãn.
“Ừm, dưa hấu trồng được này cũng thật ngọt!”
Sau đó, Trần Trường An lại nói.
“Bồ đề, phía sau lưng hơi ngứa, gãi gãi.”
Cây bồ đề rút ra một cành non mềm cành, nhẹ nhàng gãi phía sau lưng Trần Trường An.
“Sang trái một chút.”
“Dưới một chút, dưới một chút nữa.”
“Ừm, ở đó.”
Trần Trường An cảm thấy mỹ mãn.
A Miêu nhìn dáng vẻ hiện tại của Trần Trường An, không nhịn được mà dừng lại, hơi ngây ngốc nhìn hắn.
Trần Trường An gặm dưa hấu, nói.
“Mèo con, đang lúc xuất sắc, sao ngươi lại dừng, nhảy tiếp đi, múa tiếp đi.”
A Miêu hồi thần lại: “Được, công tử.”
Nói xong, nàng ấy tiếp tục nhảy【Tiên Phi Phượng Vũ】.
Tử Tâm ôm dưa hấu, chớp mắt, hình ảnh của các nàng hiện giờ, sao cứ cảm thấy kỳ quái nhỉ!
Xem đi, Trần Trường An sống, rốt cuộc là cuộc sống xa hoa, lãng phí, sa đọa cỡ nào.
Nếu để những tu sĩ của tinh hệ Ngọc Hành nhìn thấy, bọn họ sẽ có cảm nghĩ thế nào, lộ ra biểu cảm gì chứ?

Mặt Tôn Ngộ Không không chút biểu cảm, tay cầm Kim Cô Bổng, đi vào lối vào tinh cầu Hoa Hạ cổ tinh!
Nơi này đi thông đến cửa lớn Hoa Hạ cổ tinh, không biết là bởi vì vị trí ở phía nam, hay là nguyên nhân gì.
Bị Trần Trường An đặt tên là Nam Thiên Môn!
Nam Thiên Môn rộng lớn khí khái, khí thế bàng bạc, nhưng lại trống trải, không có một tu sĩ nào trấn thủ ở chỗ này.
Mọi người nhìn cảnh tượng này, trong lòng đều lạnh hơn nửa!
An thần đang làm gì?
Mở cửa lớn, cũng không thấy người.
Chẳng lẽ chạy trốn rồi?
Tôn Ngộ Không nhìn Nam Thiên Môn, ánh mắt lạnh băng, sau đó nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy một ai.
Hắn ta hét lớn: “An thần ở đâu?”
“Lão đại nhà ta cử ta tới chào hỏi ngươi một câu!”
Thấy không có ai đáp lại.
Tôn Ngộ Không vung Kim Cô Bổng, ném về phía Nam Thiên Môn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận