Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 163: Nghiệt súc, từ nay về sau ngươi là tọa kỵ của bổn tăng.

Không khỏi lo lắng sốt ruột, nghe nói hiện giờ A Miêu đang ẩn thân ở cấm địa Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, chẳng lẽ đã bị phát hiện.
Trần Trường An có vẻ ngạc nhiên: “Thuyền này thuận gió phá mây, đại khí hào hùng, không ngờ sẽ gặp này trên vòm trời này.”
“Tiền bối, ngài không biết?”
Trần Trường An hơi sửng sốt, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thuyền này rất nổi danh?”
Nhưng bên ngoài, Trần Trường An bình tĩnh tự nhiên, hào phóng thừa nhận.
“Bổn tọa ẩn tu nhiều năm, hiện giờ cũng không quá quen thuộc tình hình Cửu Châu, nếu ngươi đã biết thuyền này, vậy nói đi.”
Giao long cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao Trần Trường An cũng là sự tồn tại một chưởng diệt tiên, tuy chủ nhân Vụ Châu khó lường, nhưng cũng chỉ là Hoành Kích tiên nhân, căn bản không phải nhân vật cùng hàng với Trần Trường An.
Tiền bối đương nhiên khinh thường quen biết.
Hắn ta cung kính nói.
“Tiền bối, thuyền này tên là tiên thuyền Kim Sương, nghe nói là pháp bảo xuất hành của chủ nhân Vụ Châu.”
“Chủ nhân Vụ Châu.” Trần Trường An híp mắt, trong lòng thầm nghĩ.
“Là vì ta mà đến, hay là đi ngang qua nơi đây tới Phượng Vân cổ phái tham gia thịnh hội Cửu Châu?”
Đúng lúc này, giao long thở dài một hơi nói.
“Tiền bối, tiên thuyền Kim Sương này xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn, tất nhiên là đến vì A Miêu.”
“A Miêu?”
Trần Trường An nghi hoặc: “Có liên quan gì đến nàng ấy.”
Nói vậy, quả thực đã một thời gian Trần Trường An chưa thấy A Miêu tính cách hoạt bát, linh hoạt tinh quái, cá chép rồng trong hồ tiên đều phải ăn sạch.
Trần Trường An còn định lấy chút đạo quả trao đổi với A Miêu lấy mấy con cá chép rồng tới nuôi.
Giao long nghĩ, sau đó nói tất cả những gì mình biết cho Trần Trường An.
Trong mắt giao long, nếu tiền bối ra tay tương trợ, tất nhiên có thể trợ giúp A Miêu.
Trần Trường An nghe xong, kinh ngạc ngoài ý muốn.
“Cha A Miêu này rốt cuộc nghĩ gì thế, để A Miêu gả cho một hòa thượng, chẳng lẽ muốn A Miêu đi làm ni cô?”
Mèo con thật đáng thương, đáng yêu như vậy, làm ni cô rất đáng tiếc.
Giao long gật đầu.
“Đúng vậy, cho nên A Miêu đào hôn, đi tới Thập Vạn Đại Sơn, nhưng xem ra lần này A Miêu trốn không thoát rồi.”
Trần Trường An nhìn về phía tiên thuyền Kim Sương phía trước đang tiến đến, lẩm bẩm: “Chủ nhân Vụ Châu sao?”
Biết được tiền căn hậu quả, Trần Trường An biết tất cả những chuyện này có liên quan đến hắn.
Nếu hôm đó A Miêu không dùng đỉnh Vụ Châu, vậy chủ nhân Vụ Châu cũng không thể phát hiện nàng ấy.
Hơn nữa.
Dưa xanh hái không ngọt.
Gả cho hòa thượng, chủ nhân Vụ Châu không thể làm hòa thượng ở chùa miếu tụng kinh bái phật sao, cưới vợ làm cái gì?
Đối với phương thức thành hôn không có tình yêu làm cơ sở này, Trần Trường An mang theo tư tưởng tự do kiên quyết giữ thái độ phản đối!
Đúng lúc này.
Tiên thuyền Kim Sương cắt qua khoảng mây phía trước đột nhiên dừng lại.
Kim quang bắt mắt.
Xích ——
Một tia kim quang chiếu rọi thiên địa lao tới từ tiên thuyền Kim Sương, hóa thành vòng càn khôn, muốn bắt giao long.
Cùng lúc đó, trên tiên thuyền Kim Sương truyền đến Phật âm cuồn cuộn.
“Nghiệt súc yêu long, ngươi có duyên với chùa Phục Thiên, từ nay về sau, ngươi là tọa kỵ của bổn tăng, còn không mau thần phục.”
Kim quang xé trời, Phật âm bốc lên, chiếu khắp mười phương, chỉ thấy mây mù tan đi.
Trần Trường An và giao long thấy một bóng dáng đứng trên tiên thuyền Kim Sương.
Hắn tóc vàng bay múa, thân hình cao lớn, dáng vẻ tuấn mỹ phi phàm, trước ngực treo một chuỗi xá lợi, có mười tám viên, phật quang phát ra, bảo tướng trang nghiêm.
Hắn chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền.
Xích xích xích ——
Vòng càn khôn kia lao tới, khiến giao long hừ lạnh, cũng không sợ.
Thân giao long bay lên, né tránh vòng càn khôn kia.
Tránh né hơn trăm trượng, giao long mới dừng lại.
Hắn ta gầm lên: “Ngươi là người phương nào? Tiền bối ở đây, ngươi dám vung tay đánh nhau!”
Trần Trường An nhìn về phía nam tử kim y kia, chỉ thấy người này phát ra phật quang, giống như một tăng nhân, một đầu tóc vàng, thậm chí có phần kỳ quái.
Đột nhiên, nam tử kim y kia mở hai mắt, giờ phút này hắn như hóa thành lợi kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, Phật pháp ép người, đâm vào làm da thịt đau đớn.
Nam tử kim y kia quát lạnh một tiếng, Phật âm mênh mông cuồn cuộn.
“Nghiệt súc yêu long, bần tăng thấy ngươi sát nghiệt sâu nặng, còn không mau hàng phục, quy y cửa Phật, mới có thể tẩy sát nghiệt trên người của ngươi!”
Giao long nghe xong, trong lòng giận tím mặt.
Má nó cái gì sát nghiệt sâu nặng, là ai vừa thấy mặt đã động thủ???
Nếu không phải nhìn mặt mũi tiền bối, hắn ta tuyệt đối sẽ một miếng nuốt tên đáng chết này!
Trần Trường An nghe xong, trong lòng cũng cạn lời.
Tên này, đúng là rất bá đạo, không khỏi mở miệng.
“Thế giới tu hành, cá lớn nuốt cá bé, có ai mà không có chút sát nghiệt trên người, bổn tọa thấy ngươi sát nghiệt sâu nặng, sao không hàng phục bổn tọa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận