Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 143: Quỷ Lâu tông bị diệt, A Miêu rời nhà trốn đi!

Đồng thời, tuy Cửu Kiếm tông khiến tốn. nhưng vẫn làm một chuyện lớn!
Chuyện lớn này là diệt Quỷ Lâu tông!
Quỷ Lâu tông là địch của tiền bối, tuyệt đối không thể buông tha!
Mà diệt Quỷ Lâu tông đã khiến một thế lực khác ở Quý Châu - Ác Long quật sợ hãi, run bần bật.
Bọn họ cũng đã trêu chọc tiền bối, cũng trêu chọc Cửu Kiếm tông.
Hiện tại Quỷ Lâu tông bị diệt, vậy thế lực bị diệt tiếp theo nhất định chính là Ác Long quật!
Bởi vậy, buổi tối sau khi Quỷ Lâu tông bị diệt, Ác Long quật bên này dìu già dắt trẻ, kẹp chặt cái đuôi trốn khỏi Quỷ Châu, từ bỏ tất cả căn cơ ở Quỷ Châu!
Thập Vạn Đại Sơn, sau núi Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc.
Chỗ sâu trong núi, cực kỳ an tĩnh, có lực lượng thánh khiết truyền ra từ chỗ sâu, càng đi vào sâu, nơi đây càng như thánh quang, cỏ cây như kim ngọc điêu khắc, tỏa sáng xán lạn, lưu chuyển sắc thái kỳ dị.
Nơi này là cấm địa của Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, là một ao hồ, rực rỡ lung linh.
Từ xa nhìn lại, sương mù tím tràn ngập, lấp lánh ánh sáng.
Bóng đêm trên cao, trăng sáng phía dưới, ao hồ ở giữa.
Có hai nữ tử hoàn mỹ không tỳ vết chìm trong ao hồ, đúng là A Miêu và Bạch Nguyệt.
Hai yêu đều là mỹ nữ tuyệt thế, hai tròng mắt như nước, dưới ánh trăng mông lung, càng thê, hoàn mỹ không tì vết.
Bạch Nguyệt đứng dậy từ trong hồ, ngọc thể thướt tha, như băng tuyết rơi xuống núi, da thịt trong suốt, như nước chảy phù dung, ** trang sức hoa văn thiên nhiên.
Dáng người nàng ta thon dài, phủ thêm ngọc bào, đường cong mông lung, nói với A Miêu trong ao hồ.
“A Miêu, ta đi trước.”
Trong ao hồ, A Miêu chỉ lộ ra một cái đầu, nàng ấy không tha nói.
“Bạch Nguyệt, ngươi đi rồi, một mình ta rất nhàm chán meo.”
Bạch Nguyệt cười nhạt: “Nơi này là cấm địa của Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, ta không thể ở lâu, chờ đến lần thánh tắm sau, ta lại đến với ngươi.”
A Miêu thở dài: “Nếu sớm biết tiền bối lợi hại như vậy, ta cũng không cần dùng đỉnh Vụ Châu, sau đó bị Thanh Mao Quỷ Tiên bắt lấy, lại dùng tinh huyết bảo mệnh mà cha để lại cho ta, hiện giờ nhất định cha đã biết A Miêu ở đâu meo.”
“Chỉ cần ngươi ở trong cấm địa, người cha ngươi phái tới sẽ không thể tìm thấy ngươi.”
“Chỉ mong vậy.”
A Miêu chậm rãi vùi đầu vào trong nước, chỉ lộ ra hai tai mèo đáng yêu tai.
Bạch Nguyệt do dự một chút, cũng không rời đi, hỏi: “A Miêu, ta vẫn luôn không hỏi ngươi, vì sao ngươi lại rời nhà trốn đi?”
A Miêu trồi lên mặt nước, bĩu môi, tức giận.
(▼


▼#).
“Cha muốn gả A Miêu cho hòa thượng trong chùa Phục Thiên ở Vụ Châu, tức chết A Miêu, cho nên A Miêu bỏ chạy meo.”
Bạch Nguyệt ngẩn ra.
“Gả cho hòa thượng?”
A Miêu gật đầu: “Phải phải, cha nói hòa thượng kia là tiên tăng chuyển thế, lai lịch kinh người, nếu A Miêu có thể thành hôn với hắn ta, sau này nhất định A Miêu có thể phi thăng thành tiên, nhưng A Miêu không thích hắn ta, không muốn thành thân với một hòa thượng, không cần phi thăng thành tiên.”
Nghe A Miêu nói, Bạch Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, khó trách như thế.
Bất tri bất giác, trong lòng Bạch Nguyệt đã có hình tượng một hòa thượng.
Hòa thượng kia mặc áo cà sa, cạo đầu trọc, chắp tay trước ngực, vẻ mặt hiền lành hiền từ, trong miệng nói: “Thí chủ, a di đà phật.”.
Tưởng tượng như vậy, Bạch Nguyệt không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho A Miêu.
Nói như vậy, cũng khó trách A Miêu sẽ rời nhà trốn đi, mấy năm nay đánh chết cũng không quay về.
“A Miêu, ngươi yên tâm, sẽ không có việc gì, chỉ cần ngươi không rời khỏi cấm địa, người cha ngươi phái tới sẽ không tìm thấy ngươi.
Bạch Nguyệt cười nhạt, cực kỳ tự tin.
“Tốt.”.
Bạch Nguyệt đi rồi, trong cấm địa Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc chỉ còn lại một mình A Miêu.
A Miêu thở dài một hơi, đứng dậy từ trong ao hồ, băng cơ ngọc · thể, làm nhân tâm lay động, sơ đuôi ở trong hồ càng thêm vô cùng gợi cảm, khiến người ta mê muội.
Nàng ấy vuốt ve sơ đuôi của mình, lẩm bẩm.
“Cha, vì sao người lại muốn A Miêu gả cho người mình không thích?”
Nhìn sơ đuôi của mình, dường như A Miêu lại nghĩ tới cái gì, mắt đẹp hơi chớp động, dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt nàng ấy hơi đỏ lên.
Giang Ngọc Thiền nằm trên một cái giường, lông mi khẽ run, tỉnh lại từ hôn mê.
Đầu nàng ấy có chút đau, sắc mặt vẫn tái nhợt, không khỏi xoa đầu.
Nàng ấy nhớ rõ hình như mình mơ một giấc mộng đáng sợ.
Lại mơ thấy Phù Đồ ma chủ thời đại hắc ám, còn ngửi thấy hương Loạn Thần do thân ma bất diệt tản ra.
Nghĩ đến đây, Giang Ngọc Thiền cười.
Phù Đồ ma chủ bị 38 vị tiên vực chi chủ hy sinh tính mạng vì đại giới giết chết, sao có thể còn sống.
Nhưng vào lúc này, bên tai Giang Ngọc Thiền truyền đến giọng nói của Linh Bảo Nhi.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi, bệnh của ngươi có cảm giác khá hơn chút nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận