Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 562: Sinh tử luân hồi, Cổ Uyên xử trí!

Đã chết lại chết.
Sống lại chết.
Chết lại sống.
Vĩnh viễn không kết thúc!
Ban đầu.
Hai người đều liều mạng muốn giết đối phương.
Nhưng sau đó.
Cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Hai người đều mệt mỏi.
Vì sao lại là kết quả như này.
Vì sao bọn họ lại một lần rồi một lần chết mà sống lại.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu.
Cuối cùng từ bỏ chiến đấu, muốn điều tra rõ nguyên nhân tất cả rốt cuộc đến từ nơi nào. Nhưng mà.
Khi bọn họ từ bỏ chiến đấu.
Tử vong lại không rời xa bọn họ.
Trong thiên địa.
Xuất hiện lực lượng bá đạo vô biên, nghiền áp tất cả trên thế gian.
Chương Minh Chí và Đường Hằng cảm nhận được cỗ lực lượng bá đạo vô biên này, bọn họ kinh hãi.
“Đây là có chuyện gì?"
Ngay sau đó.
Bọn họ đã bị nghiền nát, chết thảm.
Sau đó.
Sống lại.
Má.
Vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Hình như chúng ta lại chết.
Hai người muốn chạy trốn. Nhưng mà.
Ở trong lĩnh vực vô địch.
Bọn họ giống như là bị nhốt trong nhà giam.
Muốn chạy trốn.
Đó là chuyện không có khả năng.
Bọn họ lại chết.
Luân hồi sống hay chết.
Câu cửa miệng nói, đêm dài từ từ, sinh tử làm bạn.
Trần Trường An nhìn hình ảnh trong quầng sáng, lạnh nhạt nói.
“Không phải thích giết người như vậy sao, vậy cho các ngươi giết đủ, chết đủ.
Bên cạnh, Cái Đuôi Nhỏ y nha y nha gật đầu.
Còn Trang Tuyết.
Nàng ấy nhìn tất cả những chuyện đã phát sinh trong quầng sáng, chỉ cảm thấy trong lòng run sợ, sởn tóc gáy.
Đây là đại giới cho việc trêu chọc công tử, đã chết lại chết, thật đáng thương.
Cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Đường Hằng và Chương Minh Chí đều hoàn toàn tuyệt vọng.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Thật muốn chết.
Chết, cũng là một loại giải thoát!
Bọn họ kinh hãi, sợ hãi.
Vì sao lại biến thành như này.
Bọn họ chính là thánh nhân Tiên Đạo lục phẩm.
Rốt cuộc là sự tồn tại khủng bố cỡ nào.
Chỉ là phóng thích khí tức, đã dễ dàng giết chết bọn họ!
Còn tưởng rằng đây chỉ là tiên vực nhị phẩm bình thường mà thôi.
Không nghĩ tới lại hiểm ác như thế, có thể so với đầm rồng hang hổ! Phải biết.
Bọn họ vẫn còn chưa tìm được Nhị Lang Thần!
Đã phát sinh chuyện như vậy.
Đương nhiên.
Đối với Chương Minh Chí và Đường Hằng mà nói.
Hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những thứ này.
Bọn họ còn có thể tồn tại hay không cũng không biết.
Dưới sinh tử luân hồi lần lượt này.
Bọn họ ngược lại một lòng muốn chết.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Ngay cả chính bọn họ cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Vốn dĩ bọn họ đã chết lặng, cho rằng mình lại sắp chết lần nữa.
Nhưng đột nhiên.
Hai người xuất hiện ở Phi Tiên Sơn.
Trước mắt.
Là Trần Trường An, còn có đội trưởng Cổ Uyên của (Chi đội Huyền Vũ).
Đường Hằng và Chương Minh Chí ngẩn ra.
Bọn họ vậy mà không chết.
Lúc này.
Lại nghe Trần Trường An mở miệng.
“Cổ Uyên, hai người này giết thành viên (Chi đội Huyền Vũ) trấn thủ ở Truyền Tống Trận vượt vực U Minh Châu, giao cho ngươi tới xử trí.
“Đa tạ đại đội trưởng"
Sau đó.
Cổ Uyên lạnh lùng nhìn về phía hai người Chương Minh Chí và Đường Hằng.
“Đại đội trưởng, thuộc hạ cho rằng hai người này tàn sát đội viên (Đại đội Quản - Thành Cửu Châu), nên hạ hình phạt trước công chúng ở quảng trường thí luyện, giam cầm thần hồn bọn họ trong thân thể,, thân thể treo chỗ cửa lớn Truyền Tống Trận vượt vực U Minh Châu ngàn ngàn vạn vạn năm, nhận hết tra tấn, làm thế nhân biết đại giới khi trêu chọc tiên vực Cửu Châu!"
Lời này vừa nói ra.
Trần Trường An cả kinh.
Cổ Uyên.
Ngươi cũng thật tàn nhẫn!
Nhưng mà.
Ta thích.
“Được, vậy việc này giao cho ngươi đi làm.
Đối với Chương Minh Chí và Đường Hằng mà nói.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng.
Nghe Trần Trường An và Cổ Uyên nói chuyện với nhau.
Tuy rằng còn không biết đã xảy ra cái gì.
Nhưng chuyện duy nhất biết rõ.
Chính là tình cảnh trước mắt của bọn họ rất nguy hiểm.
Trong lòng bọn họ trầm trọng, lo lắng.
Đặc biệt là từ trong cuộc trò chuyện của Trần Trường An với Cổ Uyên.
Đường Hằng và Chương Minh Chí biết được thân phận của Trần Trường An và Cổ Uyên ở Đại đội Quản - Thành Cửu Châu).
Một người là đại đội trưởng.
Một người là phó đội trưởng (Chi đội Huyền Vũ).
Phải biết.
Khi bọn họ đi tới tiên vực Cửu Châu, đã giết không ít người (Chi đội Huyền Vũ).
Chẳng lẽ là nguyên nhân này.
Bọn họ mới trả giá đại giới thống khổ lần lượt sinh tử luân hồi sao?
Nghĩ đến đây.
Liền khiến trong lòng bọn họ không nhịn được mà run sợ.
Đồng thời. Bọn họ cũng biết Nhị Lang Thần bọn họ tiến đến bắt, hình như là phó đội trưởng (Đại đội Quản - Thành Cửu Châu).
Mà Trần Trường An trước mắt.
Hắn vậy mà là đại đội trưởng.
Hai người căn bản không nhìn thấu tu vi của Trần Trường An.
Tuy nhìn qua bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng Đường Hằng và Chương Minh Chí biết.
Nhân vật như vậy.
Sao có thể là người mà bọn họ có thể dùng mắt thường nhìn thấu tu vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận