Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 71: Bạch Nguyệt, ta tên Giang Tiểu Bạch! (2)

Trần Trường An gật đầu, nhưng không hiểu sao nghe Tiểu Bạch đạo hữu vẫn thấy có chút kỳ quái.
Bạch Nguyệt không ở lâu, hóa thành một tia yêu quang màu trắng rời khỏi nơi đây, đi về phía Phi Tiên Sơn.
Trần Trường An nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt rời đi, vẻ mặt phức tạp.
“Sắp gặp mặt rồi, nên giải thích như thế nào?”
Đương nhiên, chút chuyện này không làm khó được hắn.
Cùng lắm thì đến lúc đó khi gặp mặt che mặt lại là được.
Nàng ta sẽ không biết.
Ha, mình đúng là đứa bé lanh lợi.
Nhưng đúng lúc này.
Khí lạnh đột nhiên xuất hiện.
Không biết từ bao giờ, con thổ mãng chạy trốn lúc trước đã lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau Trần Trường An.
Nó trốn ở nơi xa, lặng lẽ thấy Bạch Nguyệt rời đi, sau đó đi vòng về.
Nó không định buông tha con mồi này.
Mở mồm to tanh hôi, con thổ mãng này muốn nuốt Trần Trường An.
Đúng lúc này.
Trần Trường An trước mắt lại đột nhiên “Bùm” một tiếng vỡ tan thành bọt nước, bắn tung tóe trên người thổ mãng kia.
Vẻ mặt thổ mãng ngơ ngác.
???
Sao lại thế này.
Sao con mồi của nó lại không thấy đâu nữa rồi???
Tiểu viện ngoài miếu.
Trần Trường An đang nghỉ ngơi rất tức giận.
“Con rắn xấu xa, ngươi còn dám quay về đánh lén, chờ đấy cho gia!”
Tiếp đó, Trần Trường An hít một hơi, nghĩ xem nên đối mặt với Bạch Nguyệt sắp tới như thế nào.
Không thể dùng gương mặt thật gặp người, sẽ bị nhận ra.
Ánh mắt Trần Trường An sáng lên, nghĩ tới công năng mới “Tiên đạo chân giải” của hệ thống phiên bản 3.0.
Chuyện này còn không đơn giản sao.
Tay phải hắn lướt qua mặt, sử dụng Tiên đạo chân giải với mình.
Sau đó đi đến trước mặt Linh Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, ngươi có thể thấy khuôn mặt của vi sư hay không?”
“A, sư phụ đại nhân xảy ra chuyện gì thế, sao đồ nhi không thấy khuôn mặt của người.”
Hiện giờ, Linh Bảo Nhi cảm thấy, giống như trên mặt Trần Trường An bị bao phủ một tầng sương mù mông lung, khiến người ta nhìn không rõ.
Cho dù Linh Bảo Nhi vận dụng linh thức, cũng không thể nhìn thấu.
Trần Trường An cười.
Quả nhiên hữu dụng.
“Tiên đạo chân giải” này đúng là vũ khí ngụy trang sắc bén.
Sau đó hắn dùng “Tiên đạo chân giải” với toàn thân.
“Bảo Nhi, hiện tại thì sao?”
Linh Bảo Nhi trừng lớn mắt.
“Sư phụ đại nhân, đồ nhi không nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy người bị một tầng sương mù mông lung thần bí bao quanh.”
Thủ đoạn vô cùng thần kỳ, khiến Linh Bảo Nhi càng thêm cảm nhận được Trần Trường An cao thâm khó đoán.
Trần Trường An giải trừ “Tiên đạo chân giải”.
Tiên uẩn biến mất, sương mù tan đi.
Bóng dáng Trần Trường An lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Linh Bảo Nhi.
“Sư phụ đại nhân, người có thể nói cho đồ nhi biết rốt cuộc người mạnh cỡ nào được không?”
Trần Trường An nhéo khuôn mặt Linh Bảo Nhi, cười nói: “Rất mạnh.”
“Rất mạnh là rất mạnh như nào?”
Trần Trường An nghĩ một lát, mới nghiêm túc nói: “Sư phụ đại nhân nhà ngươi cũng không biết.”
Vô địch, có nghĩa không ai có thể ngăn cản, là sự mạnh mẽ không cách nào hình dung được bằng lời nói.
Linh Bảo Nhi bĩu môi: “Sư phụ đại nhân gạt người, sao người có thể không biết.”
Cùng lúc đó, ngay khi Trần Trường An và Linh Bảo Nhi nói chuyện phiếm, Bạch Nguyệt đi tới.
“Đây là Phi Tiên Sơn, tòa miếu thiên nhân theo như lời Hồng Y muội muội, còn có công tử nàng ấy sùng kính, ở ngay trong miếu tiên nhân này?”
Bạch Nguyệt lẩm bẩm.
Nàng ta đi tới Phi Tiên Sơn, quả nhiên, rất nhanh đã thấy được ngôi miếu trên đỉnh núi.
“Sư phụ đại nhân, người xem, lại có người tới rồi.”
Bạch Nguyệt đã đến, cũng không thu liễm hơi thở, cho nên Linh Bảo Nhi đã nhận ra, mở miệng nói.
Trần Trường An thấy một tia yêu quang màu trắng, không cần nghĩ cũng biết chính là Bạch Nguyệt gặp được trong Thập Vạn Đại Sơn.
Trần Trường An động tâm, sử dụng “Tiên đạo chân giải”, không ai có thể nhìn thấy chân dung của hắn.
Linh Bảo Nhi tò mò, không biết sao sư phụ đại nhân lại muốn che giấu bản thân?
Yêu quang tan đi, Bạch Nguyệt đi tới miếu tiên nhân.
Ánh mắt đảo qua.
Nàng ta thấy được Linh Bảo Nhi trong viện.
Bên cạnh Linh Bảo Nhi, có một nam tử.
Bạch Nguyệt cũng chú ý tới.
Nhưng khiến Bạch Nguyệt cảm thấy kỳ quái chính là.
Nam tử đứng ở đó, Bạch Nguyệt lại không cách nào nhìn thấu khuôn mặt hắn.
Phảng phất như có một tầng sương mù thần bí bao phủ hắn.
“Chẳng lẽ hắn chính là công tử trong miệng Hồng Y muội muội?”
Bạch Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên, Bạch Nguyệt cũng không ngu ngốc dùng linh thức tra xét.
Nếu công tử trong miệng Hồng Y muội muội thực lực cao thâm, là một vị tuyệt thế cao nhân.
Vậy mình cũng không thể mạo phạm hắn.
“Oa, sư phụ đại nhân, nàng ta thật xinh đẹp, chẳng lẽ là tiên nữ?”
Linh Bảo Nhi bị dung mạo của Bạch Nguyệt làm kinh diễm.
Trần Trường An liếc mắt nhìn Linh Bảo Nhi.
Tuy dung mạo Bạch Nguyệt rất đẹp, nhưng chủ yếu thể hiện ở trên khí chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận