Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 448: Mê mang, Cái Đuôi Nhỏ đuổi theo!

Từ nay về sau trở thành cường giả đứng đầu muôn vàn tiên vực cũng không phải chuyện đùa.
Sau đó.
Trần Trường An dời ánh mắt, nhìn về phía Cái Đuôi Nhỏ đang nỗ lực tu luyện dưới cây bồ đề.
Lại thấy Cái Đuôi Nhỏ đang tu luyện, đột nhiên nghịch ngợm mở một con mắt, thè lưỡi với Trần Trường An.
Má.
Lại không tu luyện tử tế.
Trần Trường An lạnh lùng cười, hắn cá mặn còn chưa tính.
Không ngờ Cái Đuôi Nhỏ này học được vài phần tinh túy cá mặn của hắn, có thể lười biếng, nhất định sẽ không tu luyện.
Có thể nằm, tuyệt đối sẽ không ngồi.
Có thể ăn căng bụng, tuyệt đối sẽ không ăn no bảy phần.
Cái Đuôi Nhỏ, ngươi thay đổi rồi.
Đã quên lúc trước khi ngươi vẫn là một cái cây, đáp ứng với ba ba, nói muốn nỗ lực tu luyện, nỗ lực trở nên mạnh mẽ.
Có Bảo Nhi còn tốt, hai tỷ muội xem như cùng tu luyện, nghiêm túc nỗ lực.
Hiện giờ hay rồi.
Bảo Nhi đi tiên vực Tu Di cùng Vô Danh để tìm kiếm (Truyền thừa kiếm tiên).
Nhãi con nhà ngươi lại từ từ cá mặn.
Sao có thể không có tiền đồ như ba ba chứ?
“Cái Đuôi Nhỏ, đói bụng không?"
Trần Trường An nói.
Cái Đuôi Nhỏ lập tức to mắt, lóe sáng lấp lánh.
“Y nha y nha"
Dường như muốn nói, đói rồi đói rồi.
Trần Trường An lạnh lùng cười, ngoắc ngón tay với Cái Đuôi Nhỏ.
“Đói bụng thì tạm thời đừng tu luyện, ba ba làm hoa măng trúc xào thịt mông cho ngươi, Cái Đuôi Nhỏ vừa nghe, càng thêm hưng phấn, khóe miệng còn chảy cả nước miếng.
Nhất định là ăn rất ngon.
“Y nha y nha"
Cái Đuôi Nhỏ hưng phấn ôm đùi Trần Trường An, hoàn toàn không thấy được nụ cười bên khóe môi Trần Trường An càng thêm âm hiểm.
Ngay sau đó, Cái Đuôi Nhỏ được Trần Trường An yêu thương đến mức khắc cốt ghi tâm.
Sợ tới mức cây bồ đề trong tiểu viện cũng đang run bần bật.
Sau nửa canh giờ, trong viện.
Dáng vẻ Cái Đuôi Nhỏ nhu nhược đáng thương, vuốt cái mông nhỏ tạo nghiệt của mình.
Trần Trường An cười nhạt.
“Cái Đuôi Nhỏ, còn muốn hoa măng trúc xào thịt mông không?"
Cái Đuôi Nhỏ sợ sệt, đầu lắc thành trống bỏi.
“Y nha y nha Xoa đầu Cái Đuôi Nhỏ, Trần Trường An nói.
“Không muốn ăn thì tốt, lúc tu luyện nghiêm túc chút, biết không?"
“Y nha y nha"
“Rất tốt, hiện giờ tu vi của ngươi vẫn quá yếu, tuy vi sư đã chọn cho ngươi một pháp tắc đại đạo, nhưng khi tu vi của ngươi chưa đột phá cảnh giới tiên nhân thì căn bản không thể tu luyện. “Cho nên, hiện tại vi sư giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó chính là ngươi cố gắng tu luyện, nhanh chóng đột phá cảnh giới tiên nhân, biết không?” Cái Đuôi Nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc gật đầu.
“Đi đi, vi sư qua chỗ Mạc Vấn Thiên một chuyến, cũng không biết hắn tu luyện thế nào rồi?"
Đồng thời, Trần Trường An đã chọn lựa một pháp tắc đại đạo đỉnh cao cho Mạc Vấn Thiên.
Thân là đồ đệ của mình.
Trần Trường An đương nhiên sẽ đối đãi thật tốt.
Pháp tắc đại đạo đỉnh cấp, tất cả đều không thể thiếu.
Trần Trường An đi rồi, Cái Đuôi Nhỏ có chút ngây ngốc, mờ mịt nhìn cây bồ đề trước mắt, không khỏi duỗi tay chạm đến.
Nghe Trần Trường An nói, trong lòng có chút vắng vẻ.
Không biết vì sao.
Mỗi một lần, khi nàng ấy rời khỏi bên cạnh sư phụ, đều có cảm giác tịch mịch hư không, cô độc.
Nhưng chỉ cần sư phụ bên người, nàng ấy đều sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nàng ấy rất thích cuộc sống này.
Càng mê luyến ngày tháng sư phụ ở bên cạnh nàng ấy.
Gió xanh lướt qua, cây bồ đề nhẹ vỗ cành.
Trong lòng Cái Đuôi Nhỏ càng thêm mê mang.
Từ một gốc cây cỏ nhỏ, cho tới bây giờ nàng ấy tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh.
Ở tiên vực Cửu Châu, cũng coi như là cường giả đứng đầu.
Tất cả những gì đã xảy ra như là nằm mơ vậy.
Dù sao nàng ấy cũng từng chỉ là một gốc cây cỏ nhỏ bình thường bên ngoài miếu tiên nhân rách nát mà thôi.
Dưới cơ duyên xảo hợp, được Trần Trường An điểm hóa, biến hóa thành người.
Nàng tràn ngập cảm kích Trường An, càng có thể nói tràn ngập mê luyến, ái mộ.
Mỗi ngày chỉ hưởng thụ cuộc sống bên cạnh Trần Trường An.
Chỉ là.
Tuy nàng ấy đã được điểm hóa.
Nhưng tư chất của bản thân thật sự quá thấp, tiềm lực hữu hạn.
Dù sao nàng ấy cũng chỉ là một cây cỏ nhỏ bình thường thôi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật quả thực là như thế.
Cho dù liều mạng tu luyện, tu vi tăng tiến cũng là hữu hạn.
Cho nên nàng ấy căn bản không thể làm được như ba đồ đệ khác của Trần Trường An, Linh Bảo Nhi, Bạch Nguyệt và Mạc Vấn Thiên.
Tu vi tiến giai rất nhanh.
Chuyện có thể làm.
Chính là mỗi ngày liều mạng nỗ lực nghiêm túc tu luyện qua ngày khi tu vi tiến giai sẽ trở nên thong thả, ở bên cạnh sư phụ.
Có lẽ đây chính là tác dụng duy nhất của nàng ấy.
Cũng là thứ duy nhất nàng ấy thích.
Có lẽ trở nên mạnh mẽ cũng không phải thứ nàng ấy theo đuổi.
Thứ nàng ấy theo đuổi, chỉ là có thể ở cạnh Trần Trường An, hưởng thụ một phần an tĩnh mạnh khỏe kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận