Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 111: Bầy yêu bái phỏng, tiên sơn giữa nhân gian!

Mười mấy tia yêu quang cắt qua phía chân trời, đi tới dưới chân Phi Tiên Sơn.
Yêu quang tan đi, dẫn đầu đúng là Thiên Hồ Yêu Hoàng.
Phía sau là Bạch Nguyệt và A Miêu.
Phía sau nữa, là các yêu vương sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Sau khi biết được tin tức của Trần Trường An, cũng nghe thấy ý kiến của Thiên Hồ Yêu Hoàng.
Bọn họ quyết định tới bái phỏng một chút vị cao nhân tiền bối đã chém giết tiên nhân này.
Dựa theo lời Yêu Hoàng đại nhân nói, vị tiền bối cao nhân này rất có khả năng là một vị Hoành Kích tiên nhân.
Rất mạnh, rất mạnh.
Nếu có thể giành được hảo cảm của tiền bối, sẽ có lợi không ít đối với bọn họ.
Cho nên hiện tại, bọn họ không còn chút oán khí nào với việc Trần Trường An đoạt lấy linh khí thiên địa trong Thập Vạn Đại Sơn.
Ngược lại trước khi tới, ai cũng quay về huyệt động của mình, chuẩn bị tốt lễ vật rồi mới tới.
Tốt xấu gì cũng là tiền bối, lần đầu tiên bái phỏng, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt.
Lại nhìn ngọn núi lớn nguy nga trước mắt, mây mù lượn lờ, nhìn không rõ tình huống trong đó.
Chúng yêu run rẩy, vẻ mặt nhút nhát, nào còn chút dáng vẻ kiêu ngạo của yêu vương trước đó.
“Đây là Phi Tiên Sơn, hoàn toàn khác Phi Tiên Sơn ta thấy trước đó.”
“Đúng vậy, có vẻ càng thêm khí phái trang nghiêm, không hổ là nơi tiền bối ẩn tu.”
“Thật khẩn trương, sợ quá, tuy rằng nghe Bạch Nguyệt nói tiền bối ôn nhuận hòa nhã, ôn hòa đi theo, nhưng có thể nhìn chúng ta không vừa mắt, liền giết chúng ta hay không?” Một yêu vương lấm la lấm lét sợ hãi nói.
A Miêu tò mò nhìn tòa núi lớn nguy nga này, chớp mắt.
“Bạch Nguyệt, tiền bối ở trong núi này meo?”
Bạch Nguyệt gật đầu.
“A Miêu, các ngươi chờ ở chân núi đã, ta và bà ngoại vào núi một chuyến trước, nếu tiền bối đồng ý, lại mang các ngươi lên núi.”
Nói xong, Bạch Nguyệt và Thiên Hồ Yêu Hoàng lên núi.
Để lại một đám yêu vương đang khẩn trương, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
A Miêu nhìn Phi Tiên Sơn, cái đuôi loạng choạng, trong lòng tò mò tiền bối trong miệng Bạch Nguyệt sẽ trông như thế nào?
Lúc này, giao long đi tới.
“A Miêu, lần này bái phỏng tiền bối, ngươi mang theo lễ vật gì chuẩn bị đưa cho tiền bối?”
“Sao lại hỏi cái này meo?”
Giao long cười đắc ý, lấy ra lễ vật của mình.
Là một hạt sen, tỏa ánh sáng tiên quang năm màu.
“Đây là một hạt giống bảo liên ta đoạt được ở Dao Trì bất hủ ba ngàn năm trước, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại, thậm chí là hơi thở đại đạo, ta thông qua hạt sen này tu luyện đến Nguyên Anh lục giai, nếu đưa hạt giống bảo liên này cho tiền bối, ta nhất định cũng có thể giống đám người Thác Bạt Dã, trở thành thuộc hạ của tiền bối.”
“Ừm ừm.”
A Miêu gật đầu: “Lễ vật của ngươi thật quý trọng meo.”
Hắc giao long thật cẩn thận đem ngũ sắc hạt sen thu hồi tới, “A Miêu, làm ta nhìn xem ngươi chuẩn bị cái gì?”
A Miêu cười híp mắt, nhẫn trữ vật trên ngón tay lóe sáng.
Chỉ thấy giữa một cái bình trong suốt, một con cá chép vàng màu mỡ ở bên trong.
“Một con cá?”
Giao long trừng lớn đôi mắt.
“Đúng vậy, A Miêu thích ăn cá chép nhất, tiền bối nhất định cũng rất thích ăn meo.”
Giao long bất đắc dĩ, có chút lo lắng nói.
“A Miêu, tiền bối chính là Hoành Kích tiên nhân, ngươi đưa con cá chép, có thể khiến tiền bối không vui hay không?”
A Miêu nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Bên kia.
Thiên Hồ Yêu Hoàng và Bạch Nguyệt đã tiến vào Phi Tiên Sơn.
Tuy rằng lần này đến bái phỏng, nhưng trong lòng bọn họ vẫn lo sợ bất an.
Cũng không biết tiền bối có thể trách tội bọn họ hay không?
Nhưng mà, khi hai yêu tiến vào Phi Tiên Sơn, sau khi chân chính thấy dáng vẻ hiện giờ của Phi Tiên Sơn, hai người chấn động.
Thên Hồ Yêu Hoàng chấn động: “Đây… đây chẳng lẽ là một ngọn tiên sơn?”
Trong Phi Tiên Sơn, mây tía lượn lờ, tiên khí vờn quanh, có thác nước ngàn trượng chảy xuống, bắn ra từng làn nước mỏng, nước biếc vòng sơn, chim bay thú chạy ở trong đó, toàn bộ Phi Tiên Sơn có vẻ phồn hoa tựa cẩm, tiên uẩn linh động, dường như là một tòa tiên sơn chân chính.
Bạch Nguyệt cũng chấn động, ngây ngốc nhìn Phi Tiên Sơn, thầm nghĩ nếu tu luyện ở Phi Tiên Sơn, tất nhiên nhân sinh sẽ không uổng.
Cỏ cây phong phú, đầm nước mênh mang, bọn họ vẫn chưa hóa thành yêu quang trực tiếp lên núi, mà dùng sức của đôi bàn chân, đi một đường từ chân Phi Tiên Sơn đến đỉnh núi, nơi đi ngang qua, non xanh nước biếc, tú lệ tịnh thổ, dường như đang gột rửa bụi bặm phàm thế trong cơ thể bọn họ.
Cuối cùng.
Bọn họ cũng đi tới đỉnh núi, thấy hai tiên trụ, một bảng hiệu đập vào mi mắt.
Miếu Trường Sinh!
Thiên Hồ Yêu Hoàng và Bạch Nguyệt liếc nhau.
Thiên Hồ Yêu Hoàng cũng không tiếp tục tiến lên, tiến vào đỉnh núi, mà cung kính nói: “Ninh Túc của Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, đến bái phỏng tiền bối.”
Bạch Nguyệt cung kính nói: “Bạch Nguyệt của Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc và bà ngoại tới bái kiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận