Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 217: Cửu hoàng tử Phạt Thiên chuyển thế trùng tu!

“Nhiệm vụ của ngươi là tìm được thiên kiêu khác chuyển thế trùng tu đến đại lục Cửu Châu, ta sẽ giết sạch bọn họ, đừng ai mong sống sót rời khỏi đại lục Cửu Châu.”
“Còn có một nhiệm vụ, tìm được đỉnh Cửu Châu.”
“Tuân mệnh!”
“Đi đi.”
Thánh Võ tiên tôn gật đầu, cũng không dừng lại thêm, hóa thành một tia tiên hồng, tốc độ cực nhanh, rời khỏi thành Xích Thiên.
Sau khi Thánh Võ tiên tôn rời khỏi thành Xích Thiên, Phạt Thiên nhìn ra phương xa, xích phát cuồng vũ, đôi mắt bắn ra ánh sáng đỏ đậm.
Gã ta như sát thần lâm thế, bắt đầu từ thành Xích Thiên, lao về phía thành trì khác.
Nơi đi qua, mỗi một tòa thành trì đều không còn ai tồn tại, tất cả đều hóa thành chất dinh dưỡng để Phạt Thiên tăng tu vi.
Tu vi của gã ta, cũng tăng lên mỗi phút mỗi giây.
Luyện Khí cảnh!
Trúc Cơ cảnh!
Kim Đan cảnh!
Rất nhanh, gã ta đã biết được một tin tức.
Về đỉnh Cửu Châu, về Thiên Đạo hộ thần, về vị "Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ" Trần Trường An.
“Một tháng sau, đại hội thu đồ đệ, Quý Châu sao?”
Một tòa thành lớn có trăm vạn sinh linh, tử khí tận trời.
Phạt Thiên chậm rãi đi ra từ trong thành, mà phương hướng, đúng là Quý Châu!
Thành Hóa Long, Yên Vũ Các.
Trần Trường An và Mị Nương đã nói chuyện tạm ổn, không biết vì sao, Trần Trường An cảm thấy càng thêm mệt mỏi, toàn thân mệt mỏi.
Loại cảm giác này rất khó chịu.
Chẳng lẽ là di chứng của việc thi triển


Tiên đạo chân giải





Đặc hiệu max điểm


?
Cảm giác phân thân sắp tan biến.
Quả nhiên.
Có lẽ là lực lượng của phân thân này sắp hao hết.
Vốn còn có thể duy trì hai ngày.
Hiện tại xem ra, ngay cả một ngày cũng không kiên trì được.
Thấy sắc mặt Trần Trường An có chút tái nhợt, giữa mày mệt mỏi.
“Tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Trần Trường An xua tay: “Đây cũng chỉ là một phân thân mà bổn tọa tạo ra, sau khi đàn xong khúc vừa rồi, lực lượng của phân thân cũng đã tiêu hao gần hết, sắp tiêu tan rồi.”
Trần Trường An vừa nói xong, đồng tử trong mắt Mị Nương co rụt, tràn ngập chấn động.
Tiền bối trước mắt, vậy mà chỉ là một phân thân.
Sao có thể???
Nhìn qua hoàn toàn không thể phát hiện Trần Trường An trước mắt là một khối phân thân mà thôi.
Cho dù là nàng ta có tu vi Tiên Tôn, cũng không nhận ra được có chỗ nào khác.
Tiền bối sâu không lường được, thánh nhân Tiên Đạo, quả thật là khủng bố như vậy!
“Vậy mà chỉ là phân thân.”
Mị Nương lẩm bẩm mở miệng, vẫn khó mà tin được lời Trần Trường An nói.
Đồng thời, trong lòng Mị Nương vô cùng chấn động.
Phân thân của tiền bối đã có được thần uy như thế, đạo vận cuồn cuộn, đàn một khúc đã giúp nàng ta đột phá một cảnh giới nhỏ.
Vậy nếu tiền bối dùng chân thân, sẽ là tình huống như nào?
Mị Nương căn bản không thể tưởng tượng ra!
“Mị Nương, bổn tọa còn có chút chuyện về tiên thạch trên thượng giới muốn thảo luận với ngươi, nhưng xem ra hiện giờ cũng không còn thời gian.”
“Tiên thạch?” Mị Nương nghi hoặc.
“Phải.”
Trần Trường An cười nói.
“Chuyện tiên thạch cũng không gấp, ngươi có thời gian thì đến Phi Tiên Sơn tìm bổn tọa, chúng ta nói chuyện.”
“Phi Tiên Sơn, chẳng lẽ tiền bối…”
Mị Nương lập tức nghĩ tới một khả năng.
Thế nhưng là hắn!
Phi Tiên Sơn, Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ, Trần Trường An phong hoa tuyệt đại trên thịnh hội Cửu Châu!
Tiên Tôn kinh sợ, không thể địch nổi.
Nhân vật tuyệt thế như vậy, tiếng đàn ở thành Hóa Long hôm nay khủng bố như thế cũng là chuyện đương nhiên!
Trần Trường An mỉm cười.
“Xem ra ngươi đã biết.”
“Thì ra là tiền bối.”
Tâm trạng của Mị Nương khó có thể bình tĩnh, lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
“Mị Nương, ngươi còn cầm không?”
“Tiền bối, ý người là?”
Mị Nương khó hiểu.
“Ngươi quen biết ta ở Yên Vũ Các, cũng coi như là một đoạn duyên phận, nếu phân thân này còn có chút lực lượng, vậy bổn tọa sẽ lại đàn một khúc cho ngươi.”
Mị Nương ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Trần Trường An sẽ nói ra lời này.
Trần Trường An cười nói.
“Sao Mị Nương lại không nói lời nào, chẳng lẽ là không muốn?”
Mị Nương bừng tỉnh, mị cốt trời sinh, yêu mị động lòng người, không khỏi khiến Trần Trường An nhìn nhiều thêm hai cái.
“Việc làm của tiền bối, tiểu nữ không biết nên báo đáp như thế nào?”
“Ừm, không biết báo đáp như thế nào, lấy thân báo đáp cũng không tồi.”
Trần Trường An nói thầm, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại bị Mị Nương nghe được rõ ràng.
Gương mặt tuyệt mỹ của Mị Nương không khỏi đỏ bừng, thật là đẹp.
Không ngờ người đại danh đỉnh đỉnh, danh chấn Cửu Châu, thánh nhân Tiên Đạo, lại nói ra lời như vậy, hoàn toàn phá hủy nhận thức của Mị Nương.
Thấy Mị Nương biểu tình như thế.
Trần Trường An thầm nghĩ trong lòng không tốt.
Sao mình lại nói lời trong lòng ra rồi.
Thấy dáng vẻ này của Mị Nương, nhất định là bị nàng ta nghe được.
Hình tượng cao nhân.
Hình như bị hủy rồi.
Nếu hình tượng cao nhân đã bị hủy trước mắt Mị Nương, thì Trần Trường An cũng không để ý nữa, ngược lại không làm ra vẻ cao nhân nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận