Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 233: Đạo vận bàng bạc trong mộc kiếm! (2)

Đối với tiên nhân mà nói.
Đạo vận này không thể nghi ngờ là trân quý nhất.
Nếu tiên nhân tu luyện kiếm đạo có được mộc kiếm này.
Hoàn toàn hấp thu đạo vận ẩn chứa trong mộc kiếm.
Tất nhiên, có thể trợ giúp tiên nhân đột phá một cảnh giới nhỏ!
“Giao dịch của tiền bối, ta sẽ để Mị Nương quay về bẩm báo cho Hoàng Phủ nhất tộc, tin tưởng Hoàng Phủ nhất tộc nhất định sẽ rất vui hợp tác với tiền bối!”
Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng quắc, đã hạ quyết định.
Tiên thạch đương nhiên rất trân quý, nhưng nếu so với những thứ chứa Đạo Vận này, căn bản không là cái gì.
Tu vi của tiền bối sâu không lường được, là một thánh nhân Tiên Đạo.
Nếu có thể trở thành đồ đệ của tiền bối.
Đó là tốt nhất.
Nhưng dù không thể trở thành đồ đệ của tiền bối.
Cũng nhất định phải tạo quan hệ tốt với hắn.
Không được trở mặt với tiền bối.
Đương nhiên, trong mắt Bạch Nguyệt.
Hoàng Phủ nhất tộc nhất định sẽ không từ chối giao dịch với tiền bối.
Mị Nương rời đi.
Nàng ta mang theo mộc kiếm mà Trần Trường An làm từ nhánh cây bồ đề rời đi.
Trở lại tiên vực Huyền Vũ, tới Hoàng Phủ nhất tộc, nói về giao dịch này.
Trần Trường An cười nhạt.
Hắn chờ Mị Nương mang tin tức tốt về.
Giữa đài sinh tử.
Linh Bảo Nhi vẫn đang chiến đấu với Thánh Võ tiên tôn.
Trên người Linh Bảo Nhi đã chồng chất vết thương, sắc mặt tái nhợt.
Tay nắm lấy Thánh Tiên Kiếm đang không ngừng run rẩy, tiêu hao rất lớn.
Ngược lại, bên phía Thánh Võ tiên tôn.
Tuy tu vi hắn ta bị áp chế ngang bằng Linh Bảo Nhi.
Nhưng đối với Thánh Võ tiên tôn mà nói.
Những thứ này chẳng là gì cả.
Mặc dù cảnh giới ngang nhau, cũng có thể dựa vào thủ đoạn và kinh nghiệm chiến đấu của mình, hoàn toàn nghiền ép Linh Bảo Nhi.
Cho nên, Thánh Võ tiên tôn cũng không chịu bất cứ vết thương nào.
Trong mắt hắn lập lòe hàn quang.
“Thiên Mị Tiên Tôn đã rời đi, nhưng chỉ bằng Trần Trường An kia, thực lực của hắn sâu không lường được, ta căn bản không phải đối thủ của hắn, muốn chạy trốn khỏi tay hắn, chuyện này quá khó khăn, thậm chí căn bản không làm được.”
“Có lẽ bắt đứa trẻ này, dùng để áp chế Trần Trường An, mình còn có một đường sống!”
Trong lòng Thánh Võ tiên tôn đã hạ quyết tâm, lại xuất kích lần nữa.
Hai bên tiếp tục đánh nhau kịch liệt.
Đột nhiên, Thánh Võ tiên tôn dùng năm ngón làm trảo, hướng về phía yết hầu của Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm, lùi lại về phía sau.
Đang quan sát.
Bạch Nguyệt nhíu mày: “Tiền bối, hình như nàng cũng không phải là đối thủ của Thánh Võ tiên tôn.”
Trần Trường An cười nhạt: “Còn chưa chiến đến cuối cùng, hiện tại kết luận còn quá sớm.”
Quả nhiên.
Trần Trường An vừa nói ra.
Trong mắt Linh Bảo Nhi tỏa sáng ánh sao.
Nàng ấy ngừng lui lại, phương hướng công kích bỗng nhiên thay đổi.
Chuyển thủ thành công, huy động Thánh Tiên Kiếm.
Kiếm pháp thi triển, chính là


Độc Cô cửu kiếm


mà Trần Trường An truyền thụ!
Kiếm đạo khủng bố bỗng nhiên xuất kích, thi triển ra với âm thanh sấm sét.
Biến toàn bộ đài sinh tử thành một vùng biển kiếm hải.
Linh Bảo Nhi lúc này.
Càng giống như trở thành một tông sư kiếm đạo.
Mỗi một kiếm chém ra, đều vô cùng nhanh, kiếm quang hàn ảnh.
Cho dù là Thánh Võ tiên tôn cũng khó có thể bắt được quỹ đạo khua kiếm của Linh Bảo Nhi.
Biểu tình hắn ta hoảng sợ, nhận thấy nguy cơ mãnh liệt.
“Sao có thể?!”
Xuy xuy xuy ——
Thực mau, Thánh Võ tiên tôn đã gặp kiếm thương.
Thân thể bị Thánh Tiên Kiếm cắt qua, máu tươi đầm đìa, nhìn mà ghê người.
Đáng chết!
Hắn ta bất đắc dĩ.
Chỉ có thể đổi công thành thủ, đặt mình trong biển kiếm khí, sẵn sàng ngăn cản công kích tiếp theo của Linh Bảo Nhi.
“Đây là kiếm pháp


Độc Cô cửu kiếm


mà sư phụ đại nhân truyền thụ, hôm nay dùng kiếm pháp này giết ngươi, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ đại nhân!”
Vừa dứt lời, kiếm đạo khủng bố, mờ ảo nhẹ nhàng, rồi lại vô cùng cứng rắn, sát ý hôi hổi.
Mỗi một tia kiếm quang lập loè, giống như là lôi kiếp rơi xuống, rực rỡ lóa mắt.
Vết thương trên người Thánh Võ tiên tôn càng nhiều thêm.
Rất nhanh, toàn thân hắn đã rậm rạp vết kiếm, hóa thành một huyết nhân.
Chỗ yếu hại toàn thân đều đã bị Thánh Tiên Kiếm đâm trúng.
Thánh Võ tiên tôn rống giận, liều mạng phản kháng.
Nhưng nhìn qua, lại càng như là một con thú.
Chết, chỉ là chuyện sớm muộn.
Đang quan sát.
Bạch Nguyệt bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.
“Kiếm đạo thật là khủng khiếp!”
Cho dù là nàng ấy, cũng không thể bắt được tốc độ múa kiếm của Linh Bảo Nhi.
Quá cường đại.
Phải biết rằng Thánh Võ tiên tôn sống mấy vạn năm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thủ đoạn rất nhiều, nhưng trước mắt lại không phải đối thủ của Linh Bảo Nhi.
Linh Bảo Nhi này, không hổ là đồ đệ của tiền bối.
Sau này tất nhiên có thể trở thành một thế hệ kiếm tiên!
Trần Trường An híp mắt.
Đây là


Độc Cô cửu kiếm


hắn truyền thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận