Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 269: Ta nhất định sẽ không thua Phạt Thiên!

Đây là chuyện Bạch Nguyệt không nghĩ tới.
Cho nên từ sau khi Bạch Nguyệt biết được tin tức của Phạt Thiên, vẫn luôn cảm thấy áp lực rất lớn.
“Bạch Nguyệt, nếu ngươi đã là đồ đệ của bổn tọa, vậy phải tin tưởng thực lực của mình, vi sư tin tưởng ngươi.”
Trần Trường An đặt tay trên vai Bạch Nguyệt, trịnh trọng cổ vũ.
Ừm, thật mát, thật mềm, sờ thật là thoải mái.
Khụ khụ....
Ta đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế, đây chính là đồ đệ của ta.
Bạch Nguyệt lại không biết trong lòng Trần Trường An suy nghĩ cái gì.
Cảm nhận được bàn tay Trần Trường An đặt trên vai mình có độ ấm, nghe Trần Trường An cổ vũ.
Bạch Nguyệt không khỏi tin tưởng mười phần, ánh mắt kiên định, nhìn về phía Trần Trường An.
“Sư phụ, trên đại hội thu đồ đệ, ta nhất định sẽ không thua Phạt Thiên!”
“Đại hội thu đồ đệ chỉ còn mấy ngày, nỗ lực tu luyện, phai ting.”
“Phải phải, phai ting!”
Trần Trường An rời đi.
Bạch Nguyệt nhìn bóng dáng Trần Trường An, nghiêng đầu, nghi hoặc tự nói.
“Nhưng mà, “phai ting” mà sư phụ nói có nghĩa là gì?”
Lắc đầu không nghĩ nhiều, Bạch Nguyệt tiếp tục tu luyện, tranh thủ nâng cao tu vi thực lực của mình thêm một bước trước khi tới đại hội thu đồ đệ.
Trần Trường An nằm lại lên ghế, bắt chéo chân, sau khi nói chuyện với Bạch Nguyệt, lại có chút hứng thú với Phạt Thiên kia.
Nhìn xem là nhân vật kiểu gì, khiến Bạch Nguyệt kiêng kị như thế?
“A ô a ô .”
Cái Đuôi Nhỏ còn đang ngáy, vẻ mặt lười biếng ngủ say.
Trần Trường An mỉm cười, không quấy rầy nàng ấy.
Sinh hoạt như vậy, rất không tồi.
Sắc trời tối xuống, sao trời trải rộng.
Trần Trường An hỏi cây bồ đề.
“Bồ đề, đã sắp cử hành đại hội thu đồ đệ, ngươi cho rằng đại hội thu đồ đệ lần này nên cử hành như thế nào?”
“Bồ đề không biết, hết thảy còn cần công tử tự mình định đoạt.”
“Điều này cũng đúng.”
Tuy Trần Trường An xem trọng Bạch Nguyệt, giao


Đỉnh Cửu Châu


cho nàng ấy, để nàng ấy trở thành Thiên Đạo hộ thần.
Nhưng phần lớn nguyên nhân là bởi vì phải thăng cấp hệ thống phiên bản 5.0
Dù sao Bảo Nhi cũng muốn đi tiên vực Tu Di lấy truyền thừa của kiếm tiên.
Trên phương diện tánh mạng cần có bảo đảm.
Trần Trường An không hy vọng đồ đệ ngoan đầu tiên của mình ngã xuống ở thượng giới.
Đại hội thu đồ đệ, Trần Trường An đương nhiên sẽ làm công bằng.
Sẽ không bởi vì hắn xem trọng Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt hiện giờ là đồ đệ của hắn mà thiên vị Bạch Nguyệt.
“Một khi đã như vậy, đại hội thu đồ đệ cứ cử hành như thế.”
Trần Trường An đã có ý tưởng.
Sau đó, hắn nói ý nghĩ của mình cho bồ đề.
Bồ đề khen ngợi: “Công tử vô song, nếu đại hội thu đồ đệ lần này cử hành theo như lời công tử, tất nhiên sẽ vô cùng xuất sắc.”
Trần Trường An gật đầu: “Rất tốt, vậy quyết định như vậy.”
Sau đó, Trần Trường An nâng tay lên, túm vào hư không.
Thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển, dị tượng lan tràn!
Ở trong lĩnh vực vô địch, tất cả tu sĩ đều bị kinh động, vẻ mặt bọn họ nghi hoặc, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì?
Cái Đuôi Nhỏ bị bừng tỉnh, còn buồn ngủ, đôi tay xoa đôi mắt.
Bạch Nguyệt tu luyện, nhìn phía vòm trời.
Ở dưới sự chú ý của mọi người.
Một tòa tháp lớn chậm rãi ngưng hiện giữa hư không, tỏa ra kim quang, phảng phất được xây nên từ bê tông màu vàng, lóng lánh bắt mắt.
Tất cả tu sĩ trong lĩnh vực vô địch đều thấy được tòa tháp ánh vàng kia.
Đây là tòa tháp vàng kim mà Trần Trường An sử dụng công năng


Vạn vật sinh linh


chế tạo ra.
Tòa tháp có mười tám tầng, cao ngất trong mây, phảng phất như một ngọn núi nguy nga sắc vàng, khiến người xem trầm trồ.
“Bạch Nguyệt, ta muốn lấy đỉnh Cửu Châu.”
Thanh âm của Trần Trường An truyền vào trong tai Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu, lấy ra đỉnh Cửu Châu.
Lập tức, tất cả liên hệ giữa Bạch Nguyệt và đỉnh Cửu Châu bị cắt đứt, hóa thành một tia sáng, lơ lửng trên đỉnh tòa tháp kia.
Đỉnh Cửu Châu, chảy xuôi quang hoa, chính là nới ngưng tụ khí vận Cửu Châu.
Sau khi thấy được đỉnh Cửu Châu.
Vô số tu sĩ kinh hô, ánh mắt bọn họ cực nóng, thậm chí là tham lam, nhìn chằm chằm đỉnh lớn kia.
“Trời ạ!!! Là đỉnh Cửu Châu!”
“Đỉnh Cửu Châu vậy mà xuất hiện rồi!”
“Ta nhất định phải đoạt được đỉnh Cửu Châu, trở thành Thiên Đạo hộ thần!”
“Ta cũng vậy!”
“Đại hội thu đồ đệ, nhanh lên đến đây đi!”
“...”
Tháp lớn vàng kim, lập loè ánh sáng lộng lẫy bắt mắt, vô cùng lóa mắt trong đêm đen!
Chậm rãi rơi xuống từ hư không.
Oanh ——
Cùng với một trận đất rung núi chuyển.
Tòa tháp vàng kim kia tọa lạc ở trên Thập Vạn Đại Sơn.
Cái Đuôi Nhỏ trong lòng ngực Trần Trường An chớp đôi mắt, chỉ vào tòa tháp vàng kim kia. trong miệng phát ra tiếng “Y nha y nha”.
Dường như đang hỏi Trần Trường An, tòa tháp vàng kim này là cái gì?
Bạch Nguyệt nhìn tòa tháp vàng kim kia, lẩm bẩm nói: “Đó là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận