Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 340: Xứng đáng bị bần tăng trộm tiên kho của các ngươi

Còn về kẻ khởi xướng trộm tiên kho, Vô Danh đã thay đổi diện mạo của mình, đang đi tới Phật miếu chùa chiền tiếp theo.
Vẻ mặt hắn ta ghét bỏ, dọn trống tiên kho của hai mươi mấy Phật miếu chùa chiền, tài bảo bên trong cũng không nhiều lắm, vật phẩm Đạo Vận không đến hai món. Đặc biệt là tiên thạch, tuy rằng tiên thạch hạ phẩm, tiên thạch không ít. Nhưng tiên thạch thượng phẩm và tiên thạch cực phẩm lại thiếu đến đáng thương.
“Một đám lừa trọc nghèo nàn, tiên kho cũng chỉ có chút đồ này, bần tăng cần các ngươi có tác dụng gì?"
“Xứng đáng bị bần tăng trộm tiên kho của các ngươi “Ừm... cũng nên quay về Lôi Âm tiên chùa một chuyến, là thế lực Phật đạo mạnh nhất tiên vực Tu Di, nơi đời trước bần tăng ở mấy vạn năm, tiên kho chỗ đó hẳn có không ít thứ tốt, tiên thạch cực phẩm khẳng định không ít Hắn ta cười hì hì, trong mắt có kế hoạch.
Nếu dọn rỗng toàn bộ tiên kho của Lôi Âm tiên chùa, chủ nhân nhất định sẽ rất vui.
Đến lúc đó vui vẻ, còn không khen thưởng hắn ta vài món vật phẩm Đạo Vận cực phẩm sao.
Hạ quyết tâm, tốc độ của Vô Danh nhanh hơn. Trên đường, tuy rằng cũng gặp rất nhiều hòa thượng đang tìm kiếm hắn ta khắp nơi.
Nhưng đối với Vô Danh mà nói, hắn ta không chút hoang mang, nện bước không nhanh không chậm, mỉm cười ngây thơ chất phác.
Một đứa bé hòa thượng, chỉ sợ sẽ không có ai để hắn ta trong lòng.
Cho rằng đây chính là đầu sỏ gây tội ăn trộm các đại Phật miếu chùa chiền.
Đặc biệt là trên người Vô Danh, dao động pháp lực cực kỳ nhỏ yếu, cũng càng không khiến cho những hòa thượng đó chú ý.
Cuối cùng.
Vô Danh đi một mạch, tới dưới chân một tòa Phật Sơn.
Trên núi, đó là toàn bộ thế lực Phật đạo mạnh nhất của tiên vực Tu Di – Lôi Âm tiên chùa!
Chỉ thấy trên núi, phật quang vạn trượng, một hư ảnh cổ Phật dáng vẻ trang nghiêm, ngồi giữa hư không. Vô Danh ngẩng đầu, cười hì hì, sau đó biểu tình một túc, lẩm bẩm mở miệng: “A di đà phật, không dọn trống tiên kho của Lôi Âm tiên chùa các ngươi, bần tăng thề không thành Phật, đắc tội.
Nói xong, vô danh lắc mình biến hoá, biến thành một tiểu ni cô dung mạo tuyệt mỹ, núm đồng tiền như hoa, quang minh chính đại đi lên Phật Sơn.
Sau khi Trần Trường An dạy Cái Đuôi Nhỏ đánh một bộ [Thái Cực Quyền).
Trong miệng hắn phun ra một ngụm trọc khí.
“Cái Đuôi Nhỏ, hiện tại học được như thế nào?"
Cái Đuôi Nhỏ cũng học dáng vẻ Trần Trường An, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Y nha y nha Dường như muốn nói, sư phụ đánh [Thái Cực Quyền) đúng lúc, mạnh mẽ oai phong, sâu không lường được.
Sờ sờ đầu Cái Đuôi Nhỏ, Trần Trường An cười nói.
“Cố gắng tu luyện nghe không, đừng có cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống chơi chơi ngủ ngủ.
Cái Đuôi Nhỏ gật đầu thật mạnh.
Sau đó một mình bắt đầu ở trong viện đánh [Thái Cực Quyền).
Dường như muốn nói cho Trần Trường An.
Sư phụ, người ta lập tức nỗ lực tu luyện.
Trần Trường An trở lại trên bàn nướng, gắp một miếng thịt đặt lên than lửa.
Xèo xèo xèo —.
Thịt đặt trên than lửa phát ra tiếng vang.
Tuy Cái Đuôi Nhỏ đang tu luyện, nhưng lỗ tai cử động, đôi mắt vẫn luôn chú ý Trần Trường An nướng thịt bên này, không có chút dáng vẻ nghiêm túc nào.
Trần Trường An cạn lời.
“Được rồi, đừng đánh nữa. Ăn no uống kỹ đã rồi lại tu luyện.
Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với Cái Đuôi Nhỏ.
Cái Đuôi Nhỏ nghe thấy Trần Trường An nói, khuôn mặt nhỏ cười hì hì, vội vàng ngừng tu luyện, tung ta tung tăng chạy tới.
“Y nha y nha ~~~” y Dường như muốn nói với Trần Trường An, sư phụ thật tốt, đồ nhi yêu người muốn chết.
Trần Trường An trợn trắng mắt liếc Cái Đuôi Nhỏ một cái, không muốn phản ứng lại nàng ấy.
Vừa nướng thịt, Trần Trường An vừa chú ý tình huống trong tháp thí luyện.
Trong tháp thí luyện kia.
Hiện giờ số tu sĩ càng ngày càng ít.
Hắn lại chú ý đến bên Mạc Vấn Thiên.
Hiện giờ sau khi Mạc Vấn Thiên được Tiên Hoàng một mắt trợ giúp, đã thành công Khai Long sống.
Cột sống hóa rồng, một bước lên trời, hoàn toàn phóng ra tiềm lực của bản thân.
Có thể nhìn thấy rõ ràng Mạc Vấn Thiên chém giết những ma quái đó càng thêm thành thạo.
Không chỉ như thế.
Tốc độ hắn ta vượt ải cũng càng nhanh.
Đang không ngừng kéo gần khoảng cách với Bạch Nguyệt, Tần Tu Văn, và cả Thanh Vân Phi kia.
Ngược lại là mấy người Bạch Nguyệt, bởi vì tốc độ vượt ải rất nhanh.
Sau đó cũng gặp lực cản càng lớn, vượt ải không nhanh như trước đó nữa.
Ngược lại tốc độ chậm hơn không ít.
Nói vậy, trước khi đến tầng thứ mười tám của tháp thí luyện.
Có lẽ Mạc Vấn Thiên có cơ hội đuổi theo mấy người Bạch Nguyệt.
“Mạc đệ này"
Trần Trường An hơi mỉm cười.
Đối với Mạc Vấn Thiên, hắn vẫn có chút hiểu biết.
Từ sau khi tiến vào tháp thí luyện này, dường như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hẳn là do thần hồn trong thân thể hắn ta kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận