Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 262: Nếu chết bổn tọa sẽ cho ngươi sống lại

“Còn tốt là được rồi, trải qua thêm vài lần sẽ thành thói quen.” Trần Trường An lại lần nữa động thủ.
“Không cần a a a a ——”
Vẻ mặt Vô Danh sợ hãi, sợ tới mức tè ra quần, hóa thành một tia phật quang liều mạng chạy trốn.
Đáng tiếc, mới vừa trốn hai bước, đã bị Trần Trường An dùng chưởng đao bổ ra thành tám khối.
Tử trạng cực kỳ thảm thiết, quả thực là nghe mà thương tâm, người thấy rơi lệ.
Còn may Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đang tu luyện ở trong điện.
Nếu không có lẽ sẽ bị sợ hãi.
Sau đó dưới


Chấp chưởng sinh tử


, Vô Danh lại lần nữa sống lại.
Da đầu Vô Danh tê dại.
Mình sống lại rồi.
Sinh tử của mình nằm trong sự khống chế của chủ nhân.
Rốt cuộc chủ nhân làm như thế nào!
Thật là khủng khiếp!
Thật đáng sợ!
Ta phải về nhà!
“Vô Danh, ngươi trốn cái gì, nếu chết bổn tọa sẽ cho ngươi sống lại.”
Hai lần sống lại, biết mình cũng không gặp nguy hiểm tính mạng, Vô Danh cũng yên lòng.
Hắn ta thở dài một hơi, tự biết mình ở trước mặt chủ nhân không có đường trốn, trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, hai tay hai chân dang ra thành hình chữ “đại” (


).
“Không chạy, không chạy thoát, chủ nhân cứ tùy tiện chà đạp thuộc hạ đi.”
“Được, bổn tọa nhất định sẽ cho ngươi trải nghiệm các loại cách chết khác nhau, cố gắng hưởng thụ nha.”
Nói xong, Trần Trường An lại ra tay lần nữa, hóa thành một bàn tay khổng lồ, hung hăng đánh về phía Vô Danh.
Vô Danh cảm thấy mình vừa trải qua ác mộng.
Trong ác mộng này.
Hắn ta không ngừng tử vong.
Lại không ngừng sống lại.
Từ ban đầu bị tháo thành tám khối.
Sau đó đến bị chụp thành một miếng bánh thịt.
Lại bị lửa đốt thành tro tàn.
Lại bị yêu thú nuốt sống.
Bị một quyền đập thành sương máu…
Cách chết đa dạng, quả thực làm người hoa cả mắt.
Nhưng mỗi một lần.
Mặc kệ hắn ta chết như thế nào, bị chết thảm cỡ nào.
Mỗi lần sau khi chết đều có thể sống lại.
Lại một lần sống lại.
Vô Danh nhìn thanh niên áo bào trắng trước mắt.
Khuôn mặt hắn ta trắng bệch, rất muốn hỏi một câu.
Chủ nhân, ngươi là ma quỷ sao???
Trần Trường An mỉm cười.
Thông qua thí nghiệm không ngừng.


Chấp chưởng sinh tử


này còn tốt hơn hắn tưởng tượng.
Công năng này, càng có thể nói là nghịch thiên.
Chỉ cần là người chết ở trong lĩnh vực vô địch, hắn đều có thể làm sống lại.
Đồng thời, cũng có thể đạt được giá trị lĩnh vực tương ứng.
Đáng tiếc là chỉ có thể thu hoạch một lần giá trị lĩnh vực.
Nếu sống lại lần sau, sẽ không thể đạt được giá trị lĩnh vực từ trên người mục tiêu nữa.
Nếu có thể có một thẻ BUG, sống lại vô hạn, kiếm giá trị lĩnh vực vô hạn thì tốt rồi.
Trần Trường An suy xét.
Sau này, với những tu sĩ tiến vào trong lĩnh vực vô địch đó, có nên giết một lần trước để đạt được giá trị lĩnh vực.
Sau đó lại tiến hành sống lại hay không?
Vô Danh đổ mồ hôi đầm đìa, ngã trên mặt đất, thở hồng hộc, toàn thân sờ loạn.
Cuối cùng, hắn ta ôm chặt hai chân mềm như bông của mình.
“Còn… còn, ta… ta… ta còn sống.”
“Vô Danh, trải nghiệm tử vong thế nào?”
Vô Danh nuốt một ngụm nước bọt, đã hoàn toàn không nói nên lời.
Chấp chưởng sinh tử, loại thủ đoạn nghịch thiên này, cho dù ở muôn vàn tiên vực, trước đây Vô Danh chưa từng gặp!
Tất cả những thứ này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Vô Danh.
Ai mà ngờ thế gian vẫn còn tồn tại thủ đoạn khủng bố như thế!
Nói tóm lại.
Sự mạnh mẽ của Trần Trường An, đã đảo loạn nhận thức của Vô Danh.
Hắn ta vốn cho rằng sống lại là một loại hy vọng xa vời.
Đặc biệt là hắn ta luân hồi trọng sinh, đã phải trả giá đại giới.
Nhưng ở chỗ Trần Trường An này, sống lại lại là một chuyện không thể nhẹ nhàng hơn.
“Vô Danh, vì sao ngươi không nói lời nào?”
Thấy Vô Danh trầm mặc, Trần Trường An không khỏi mở miệng, trong lòng có một chút cảm giác tội lỗi.
Giết chóc tàn ác với một đứa bé, có quá tàn nhẫn hay không.
Không.
Vô Danh này cũng không phải một đứa bé.
Có thể trở thành vực chủ, không chừng là lão yêu quái đã sống mấy vạn năm.
Nghĩ như vậy.
Cảm giác tội ác trong lòng Trần Trường An đã hoàn toàn biến mất.
Vô Danh hồi thần, trên mặt nở nụ cười gượng ép.
“Không không không… thuộc hạ chỉ suy nghĩ vì sao chủ nhân lại lợi hại như thế, cường đại như thế? Quả thực khiến thuộc hạ bái phục!”
Tuy rằng có thể sống lại.
Nhưng mỗi một lần tử vong đối với hắn ta mà nói.
Quả thực là một hồi tra tấn.
Vô Danh rất sợ hãi lần này mình chết thì sẽ không thể sống lại nữa.
Trần Trường An cười nhạt.
“Đi thôi, đi tiến hành thí nghiệm tiếp theo.”
“A, vẫn còn thí nghiệm?!”
Vô Danh kinh ngạc thất sắc.
Trần Trường An cười.
Ngay sau đó, ý niệm vừa động, mang theo Vô Danh biến mất khỏi miếu Trường Sinh.
Khi xuất hiện lần nữa, đã ở ranh giới lĩnh vực vô địch.
Bước lên phía trước một bước, sẽ ra khỏi lĩnh vực vô địch.
“Chủ nhân, đến nơi này làm gì vậy?” Vô Danh khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận