Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 383: Khương Như Hoa cương liệt, giận!

Nếu không, mình cũng không có bất cứ biện pháp gì với tên này.
“Vẫn nên nhanh chóng mở rộng lĩnh vực vô địch, sớm ngày bao trùm Cửu Châu?
Thành Hóa Long.
Bóng dáng cao lớn kia, dao động kích động khủng bố, như ánh sao đầy trời tràn ngập mãnh liệt trong toàn bộ thiên địa.
Một mảnh trắng xóa, như ngân hà thật lớn, lộng lẫy vô ngần, bao phủ toàn bộ thành Hóa Long.
Hắn giơ tay một chiêu.
Khương Như Hoa trong lòng Mạc Vấn Thiên rơi vào trong lòng ngực bóng dáng cao lớn kia.
“Muội muội Như Hoa!"
Mạc Vấn Thiên tức giận trợn trừng mắt, muốn cướp người lại.
Nhưng dưới dao động khủng bố của bóng dáng to lớn kia, toàn thân hắn ta không thể động đậy.
Dường như chỉ cần một ánh mắt, là có thể giết chết Mạc Vấn Thiên.
Trong lòng Nhất Hải Tiên Hoàng trầm trọng.
Loại uy áp khủng bố này, sâu không lường được, ông ta chỉ từng nhìn thấy trên người tiền bối Trần Trường An. Đại lục Cửu Châu nho nhỏ này, ở Phi Tiên Sơn có một vị cao nhân tuyệt thế ẩn tàng rồi.
Không ngờ lại có một cường giả vô thượng tới!
Bóng dáng cao lớn kia ôm ấp Khương Như Hoa, ngay sau đó, lấy ra một gốc tiên dược hình rồng.
Khi nhìn thấy gốc tiên dược hình rồng kia, đồng tử trong mắt Nhất Hải Tiên Hoàng co rụt.
“Đan dược Chân Long bất tử!"
Loại tiên dược này, ông ta mới chỉ thấy được trên tiên tịch cổ xưa, có hiện quả khởi tử hồi sinh, nhưng đã mất sạch mười mấy vạn năm. Không ngờ hiện giờ lại có người có được!
Bóng dáng to lớn này rốt cuộc là người phương nào?
Khuôn mặt của bóng dáng to lớn như bị một đám sương mù thần bí bao phủ, Nhất Hải Tiên Hoàn nhìn thế nào cũng không thấy rõ.
Không, cũng không phải là ông ta không nhìn thấy.
Mà là ông ta không có tư cách có thể thấy.
Đó là lực lượng pháp tắc cao hơn ngăn cách tất cả.
Bởi vậy, trong lòng Nhất Hải Tiên Hoàng cũng càng thêm chấn động.
Một gốc [Đan dược Chân Long bất tử kia cho Khương Như Hoa ăn vào.
Chuyện khiếp sợ đã xảy ra.
Trên người Khương Như Hoa đã chết lập tức có vô tận tinh khí sinh mệnh phóng ra, như một cái lò sinh mệnh lớn hừng hực thiêu đốt.
Nàng ấy sống lại!
Trên trán Khương Như Hoa, tiên ấn trùng tu lập loè ánh sáng, hoàn toàn khôi phục ký ức kiếp trước.
Khương Như Hoa sống lại, làm Mạc Vấn Thiên thương tâm muốn chết ngẩn ra, sau đó mừng như điện.
“Muội muội Như Hoa!!!"
Dường như nghe thấy Mạc Vấn Thiên gọi, Khương Như Hoa nhìn về phía hắn ta.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Như Hoa lộ ra vui mừng, cho dù thức tỉnh tiên ấn trùng tu, thì Khương Như Hoa vẫn là Khương Như Hoa.
Nàng ấy cười lộ lúm đồng tiền như hoa, vẫy vẫy tay với Mạc Vấn Thiên.
“Vấn Thiên ca, sao huynh đã về rồi?"
Mạc Vấn Thiên lau nước mắt trên gương mặt.
“Muội muội Như Hoa, ta đã trở thành đồ đệ của tiền bối, ta đã làm được, hiện tại ta trở về đón ngươi."
Khương Như Hoa cười ngọt ngào, rất dịu dàng, “Chúc mừng Vấn Thiên ca trở thành đồ đệ của tiền bối, thật lợi hại"
Nhưng mà, trong mắt Khương Như Hoa cũng thể hiện mất mát.
“Chỉ là thật xin lỗi, Vấn Thiên ca, ta đã không thể đi theo ngươi."
“Vì sao?"
Khương Như Hoa cười, chỉ vào tiên ấn trùng tu trên trán mình, nghiêng đầu trả lời.
“Vấn Thiên ca, huynh cũng thấy rồi đấy, thật ra ta là thiên kiêu tiên vực “Đại hội thu đồ đệ đã kết thúc, đã có người lấy được đỉnh Cửu Châu, trở thành Thiên Đạo hộ thần, ta đã không thể ở lại nữa"
Thở dài một hơi.
“Huống hồ, cho dù ta muốn ở lại, gia tộc bên kia cũng sẽ không cho phép"
Mạc Vấn Thiên cúi đầu, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập không cam lòng, hắn ta thất hồn lạc phách, lẩm bẩm.
“Tại sao lại như vậy..."
Khương Như Hoa đi đến trước mặt Mạc Vấn Thiên, đôi tay nàng ấy ôm lấy Mạc Vấn Thiên, vùi đầu vào ngực Mạc Vấn Thiên.
Lẳng lặng cảm nhận độ ấm của Mạc Vấn Thiên, nghe tiếng tim hắn ta đập.
“Vấn Thiên ca, ta cũng muốn luôn ở bên cạnh huynh, nhưng ta biết ngày này sớm muộn cũng tới, Vấn Thiên ca, huynh rất nỗ lực, huynh rất tuyệt, tin tưởng chúng ta chỉ là tạm thời ly biệt, sẽ có một ngày, chúng ta còn gặp lại.
Nam tử to lớn hờ hững nhìn chăm chú, ánh mắt lạnh băng Mạc Vấn Thiên nghe Khương Như Hoa nói, không khỏi ôm chặt Khương Như Hoa, không nhịn được mà rơi lệ.
“Muội muội Như Hoa, thật xin lỗi, thật xin lỗi.."
Khương Như Hoa ôm Mạc Vấn Thiên, bất tri bất giác, đã rơi lệ đầy mặt, ướt cả ngực hắn ta.
“Vấn Thiên ca, ta... ta không muốn rời xa ngươi"
Mạc Vấn Thiên ôm Khương Như Hoa càng chặt hơn.
“Tiểu thư, cần phải đi rồi"
Bóng dáng cao lớn kia mở miệng, dường như rất bất mãn với hành vi của Mạc Vấn Thiên.
Còn Nhất Hải Tiên Hoàng kia, sau khi nghe thấy bóng dáng cao lớn nói, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nhân vật lợi hại như thế, vốn tưởng rằng là thân nhân của Khương Như Hoa.
Không ngờ rằng lại gọi Khương Như Hoa là tiểu thư Khương Như Hoa này rốt cuộc có thân phận gì??
Bạn cần đăng nhập để bình luận