Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 70: Bạch Nguyệt, ta tên Giang Tiểu Bạch!

Nữ tử bạch y chớp mắt, tự hỏi câu mà Trần Trường An nói.
“Nhân quả tuần hoàn, vẹn toàn trước sau, không nghĩ tới tuy ngươi chỉ là một người bình thường lại nói ra được lời như vậy.”
Nữ tử bạch y cảm thấy rất tò mò với Trần Trường An trước mắt.
Cũng không phải nàng ta chưa từng nhìn thấy tu sĩ nhân tộc, nhưng nếu không phải bọn họ dùng ánh mắt tà ác tham lam nhìn nàng ta, nếu không phải hổ thẹn không bằng, căn bản không dám nhìn thẳng nàng ta.
Nhưng mà thanh niên nhân tộc trước mắt này.
Tuy không có tu vi, nhưng ánh mắt thuần túy, không có bất cứ tà niệm gì.
Dùng tư thái bình đẳng đối đãi với nàng ta.
Quan trọng hơn là, nữ tử bạch y còn cảm nhận được một loại tiên khí hư vô mờ mịt trên người Trần Trường An.
Vốn dĩ khi nữ tử bạch y đi ngang qua nơi đây, không định cứu hắn.
Nhưng ngay cả bản thân nàng ta cũng không rõ ràng lắm, vì sao lại đột nhiên ra tay cứu Trần Trường An.
Trần Trường An cảm kích: “Lần này có thể trốn thoát khỏi tay thổ mãng, vẫn phải đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu.”
Nữ tử bạch y cười nhạt: “Cũng không phải là tu sĩ, lại xưng đạo hữu với ta, đây là lần đầu ta thấy một nhân tộc như vậy.”
“Cảm tạ thì ta không cần, chỉ là đi ngang qua thuận tay cứu ngươi mà thôi.”
Hồng quang chợt lóe, tơ hồng trong tay nữ tử bạch y biến mất.
“Trên Thập Vạn Đại Sơn, yêu ma hoành hành, không phải nơi người thường có thể tới, còn may vận khí ngươi tốt chỉ gặp phải một tiểu yêu, nếu gặp phải yêu quái mạnh hơn, chỉ sợ ngươi đã chết.”
Trần Trường An cảm thán.
“Đúng vậy, Thập Vạn Đại Sơn này quả nhiên rất hung hiểm.”
Xem ra tháng trước hắn chỉ ở trong miếu tiên nhân là chính xác.
“Ngươi không có tu vi, muốn ta đưa ngươi rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn không?”
Nữ tử bạch y lại nói.
Trần Trường An lắc đầu: “Không cần.”
Phân thân này, hắn cũng không để bụng sinh tử, đi đâu cũng giống nhau.
Chỉ là nếu chết trong miệng thổ mãng đó, sẽ khiến hắn có chút khó chịu thôi.
Nữ tử bạch y tò mò về Trần Trường An.
Trần Trường An cũng tò mò về nữ tử bạch y.
Hắn nói: “Ta có một người bạn tên là Hồng Y, lớn lên rất giống ngươi, ngươi cũng là người của Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc?
Nữ tử bạch y kinh ngạc: “Không ngờ ngươi lại quen Hồng Y muội muội, ngươi nói không sai, ta quả thực đến từ Thiên Yêu cổ hồ.”
Biểu tình của nàng ta có vài phần cổ quái.
Hồng Y chính là Yêu Vương.
Mà tuy hắn là người bình thường, nhưng cách nói năng phi phàm, cả người lộ ra hơi thở thần bí, khiến người ta cảm thấy bất phàm.
Khiến người ta tò mò muốn hiểu biết một người như vậy, trong lòng như bị cào ngứa.
“Quả nhiên.” Trong lòng Trần Trường An nghĩ thầm một tiếng.
Đồng thời, trong lòng Trần Trường An cũng đang phỏng đoán mục đích mà nữ tử bạch y xuất hiện ở nơi này có phải liên quan đến Cái Đuôi Nhỏ đã đi theo Hồng Y đến Thiên Cổ yêu hồ nhất tộc hay không?
Nói cách khác, sao nàng ta lại xuất hiện ở chỗ này.
Trần Trường An không tỏ vẻ gì, trong lòng âm thầm suy tư.
Nữ tử bạch y lại nói: “Ta tên Bạch Nguyệt, là tỷ tỷ của Hồng Y muội muội, nếu ngươi quen biết nàng ấy, vậy có biết Phi Tiên Sơn ở đâu không?”
“Ngươi muốn tới Phi Tiên Sơn?”
Trần Trường An nghi hoặc.
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Tới Phi Tiên Sơn có việc phải làm, chỉ là Thập Vạn Đại Sơn này quá mức to lớn, tuy rằng Hồng Y muội muội đã chỉ cho ta phương vị của Phi Tiên Sơn, nhưng muốn tìm được cũng không dễ dàng.”
“Nếu ngươi biết, còn mong có thể chỉ cho Bạch Nguyệt.”
Bạch Nguyệt này, nếu là tỷ tỷ của Hồng Y.
Tu vi đương nhiên cũng không kém Hồng Y.
Không ngờ lại dịu dàng như thế, khiêm tốn có lý, dù thấy Trần Trường An không có bất cứ tu vi gì, cũng chưa từng khinh thường hắn.
Chuyện này không khỏi khiến Trần Trường An lau mắt mà nhìn với Bạch Nguyệt, cũng có nhận thức mới về yêu quái.
Trần Trường An chỉ vào một hướng, một ngọn núi lớn nguy nga.
“Nơi đó, chính là Phi Tiên Sơn.”
Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng lên.
“Thì ra đã gần như vậy, cảm tạ đạo hữu.”
Trần Trường An mỉm cười.
“Chỉ đường mà thôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Nhưng trong lòng Trần Trường An lại buồn bực.
Bạch Nguyệt này tới Phi Tiên Sơn, nhất định là vì hắn.
Tuy rằng không biết vì mục đích gì.
Nhưng nàng ta nhất định đã thấy dáng vẻ chật vật của mình trước mặt thổ mãng.
Nên làm gì bây giờ?
Dù sao mình cũng là thế ngoại cao nhân trước mặt Hồng Y.
Nếu nàng ta quay về nói cho Hồng Y, không phải mất mặt chết mắt sao!
“Má nó, lần sau ra cửa nhất định phải đeo mặt nạ.”
Bạch Nguyệt liên tục cười nhạt, nói với Trần Trường An: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi nên xưng hô với đạo hữu như thế nào?”
Tên thật đương nhiên không thể nói.
Vậy nói một cái tên giả đi.
Trần Trường An sờ mũi.
“Gọi ta là Giang Tiểu Bạch.”
“Tiểu Bạch đạo hữu, ta còn có việc, đi trước.” Bạch Nguyệt mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận