Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 46: Lão tổ hiển thánh, Cái Đuôi Nhỏ thành yêu!

Trong lòng Cừu Thiên Đồ kích động, tiến lên hai chân quỳ xuống đất: “Thiên Đồ tới muộn, còn mong lão tổ thứ tội.”
Thanh âm hùng hồn hữu lực vang vọng khắp tổ từ.
“Bổn tiên phụng lệnh Tiên Tôn, sắp tới sẽ tới hạ giới.”
Tiên nhân hạ giới!
Dù là ba vị thái thượng trưởng lão kia, hay là Cừu Thiên Đồ nghe lão tổ nói, đều động dung!
Kích động vì chuyện này!
Lão tổ hạ giới, nhất định có thể hoành đẩy một châu.
Quỷ Lâu tông xưng bá ở Quỷ Châu, đã không còn là mộng tưởng!
Bọn họ sao có thể không kích động!
Dường như biết suy nghĩ của mọi người, lão tổ lạnh lùng nói: “Bổn tiên hạ giới, là vì tìm kiếm tiên bảo bản mạng “Thánh Tiên Kiếm” mà Tiên Tôn đại nhân đánh mất, trước khi bổn tiên tớ đại lục Cửu Châu, nhiệm vụ của các ngươi chính là tìm được Thánh Tiên Kiếm ở nơi nào!”
“Cân tuân lệnh của lão tổ!”
Ba vị thái thượng trưởng lão vội vàng đáp lại.
Mà Cừu Thiên Đồ thì kinh hãi, vội vàng nói: “Lão tổ, tiên bảo bản mạng Tiên Tôn đánh mất mà người nói, ta biết ở đâu!”
Lão tổ xoay người nhìn về phía Cừu Thiên Đồ.
Khuôn mặt ông ta bị một lực lượng thần bí bao phủ, khiến người ta không nhìn rõ.
Nhưng Cừu Thiên Đồ biết lão tổ đang nhìn hắn ta.
Cảm giác thật khẩn trương.
“Ở đâu?”
“Tiên bảo giáng thế, thiên địa dị biến, ta đã dẫn người tớiThập Vạn Đại Sơn, cuối cùng tìm được tiên bảo ở Phi Tiên Sơn.”
“Đã mang tiên bảo về?”
Cừu Thiên Đồ lắc đầu: “Hồi bẩm lão tổ, Thánh Tiên Kiếm kia rơi vào tay con gái tông chủ Linh Thanh Sơn của Cửu Kiếm tông, ngày đó ngoại trừ người của Quỷ Lâu tông ta, còn có người của Ác Long quật.”
“Nhưng ngoại trừ ta, tất cả mọi người đều đã chết, đặc biệt là bên cạnh con gái Linh Thanh Sơn, có một thanh niên áo bào trắng, ta phỏng đoán hắn hẳn là thái thượng trưởng lão của Cửu Kiếm tông.”
Lão tổ gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Sau đó lại nói.
“Các ngươi tới Cửu Kiếm tông đem Thánh Tiên Kiếm về, nếu như Cửu Kiếm tông không giao Thánh Tiên Kiếm ra, thì nói cho bọn họ, không giao Thánh Tiên Kiếm, chờ Cửu Kiếm tông bị huỷ diệt đi, đồ vật của Tiên Tôn đại nhân không phải thứ mà con kiến dưới hạ giới có thể làm bẩn.”
“Tuân mệnh!”
Lão tổ cũng không nói cái gì nữa, thân ảnh dần tiêu tán.
Tiên uy ngập tràn trong tổ từ kia cũng biến mất không thấy.
Áp lực của bốn người giảm đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ không dám chậm trễ mệnh lệnh của lão tổ.
Dặn dò một chút sau đó xuất phát tới Cửu Kiếm tông.
Buổi chiều, Linh Bảo Nhi đang khoanh chân tu luyện dưới cây bồ đề, Thác Bạt Dã trùng tu miếu tiên nhân.
Mà Trần Trường An nằm trên ghế ở tiểu viện nhàn nhã phơi nắng, thưởng thức dáng người phập phồng quyến rũ thướt tha của Hồng Y đang dọn dẹp tiểu viện.
Lúc này, trong đầu hắn truyền đến thanh âm hệ thống nhắc nhở.
“Hệ thống nhắc nhở: Linh thảo cỏ đuôi chó thành yêu, được khen thưởng 100 điểm giá trị lĩnh vực.”
Trần Trường An lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Cái Đuôi Nhỏ thành yêu.”
Lúc này, Thác Bạt Dã đang trùng tu trong miếu tiên nhân nhận thấy được trong miếu đột nhiên có thêm tia yêu khí mỏng manh.
Hắn kinh ngạc thấy bên cạnh tượng đã trong miếu có một gốc cây cỏ đuôi chó.
“A á nê si.” Cái Đuôi Nhỏ hóa thành một bàn tay nhỏ, chào hỏi Thác Bạt Dã.
Thác Bạt Dã trừng lớn mắt trâu: “Có đuôi chó này cũng có thể thành yêu???”
Cỏ đuôi chó, loại thực vật tầm thường này, không có bất cứ huyết mạch cao cấp gì.
Theo lý mà nói, cả đời đều không thể hóa hình thành yêu.
Không cần nghĩ, nhất định là công tử làm.
“Công tử, trong miếu có một gốc cây cỏ đuôi chó thành yêu!”
Hắn ta truyền tin tức này ra.
Linh Bảo Nhi đang tu luyện nghe thấy, tạm dừng tu luyện, chạy chân trần vào trong miếu, thấy Cái Đuôi Nhỏ.
“Nha, Cái Đuôi Nhỏ, ngươi thành yêu rồi!”
Linh Bảo Nhi cực kỳ tò mò, mở to cặp mắt sáng lấp lánh nhìn Cái Đuôi Nhỏ.
“Ai nha ai nha ...”
Cái Đuôi Nhỏ phun ra mấy từ không rõ, sau đó ánh sáng xanh lóe lên, biến thành một bé gái đáng yêu nắm tay cười to, tiến lên ôm chân Linh Bảo Nhi.
Đáng tiếc, đứa bé thật sự là quá nhỏ, căn bản không ôm được cẳng chân Linh Bảo Nhi.
Ngược lại làm cho cẳng chân Linh Bảo Nhi phát ngứa, cười khanh khách không ngừng.
“Cái Đuôi Nhỏ, ngươi làm ta ngứa.”
Sau đó, Linh Bảo Nhi đặt Cái Đuôi Nhỏ trong lòng bàn tay.
“Ta mang ngươi đi gặp sư phụ đại nhân.”
“Ê a, ê a.”
Cái Đuôi Nhỏ gật đầu.
“Sư phụ đại nhân, Cái Đuôi Nhỏ thành yêu.”
Linh Bảo Nhi mang theo Cái Đuôi Nhỏ đi tới trước mặt Trần Trường An.
“Nhỏ như vậy.”
Trần Trường An nhìn Cái Đuôi Nhỏ trong lòng bàn tay Linh Bảo Nhi, hơi sửng sốt.
“Loại thực vật này bình thường có thể thành tinh thành quái, đã là phúc phận rất lớn, không nghĩ tới trở thành yêu quái, lại trở nên nhỏ như vậy.”
Hồng Y chớp mắt đẹp, rất tò mò với Cái Đuôi Nhỏ kia.
Nàng ta còn chưa bao giờ thấy thực vật hóa hình, cũng chưa bao giờ thấy yêu quái nhỏ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận