Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 158: Xuống núi, hoa khôi tuyệt sắc Thanh Châu!

Trong núi đông đảo yêu quái, đại yêu Kim Đan, thậm chí là Yêu Vương Nguyên Anh cũng không ít.
Các yêu quái thấy Trần Trường An xuống núi, trong mắt bọn chúng lập tức chấn động, sùng bái, không khỏi khen ngợi.
Là tiền bối!
Bọn họ lại gặp được phong thái tuyệt thế của Trần Trường An, phong thần tuấn lãng, khí chất siêu phàm, đạm nhiên như tiên.
Phảng phất như vị thần linh bước từ trong tranh ra, hoặc là một vị trích tiên, làm người ta không thể nói rõ.
Hấp dẫn ánh mắt của tất cả yêu quái.
Dường như tất cả sắc thái trong Tiên Địa này đều trở nên ảm đạm thất sắc vì Trần Trường An!
Tất cả yêu quái đều ngây dại, thất thần!
Trong lòng không khỏi hiện lên một suy nghĩ.
Hôm nay may mắn nhìn thấy tiền bối, cho dù chết, cũng cam tâm tình nguyện!
Đây là tiền bối!
Là người mà bầy yêu chỉ có thể nhìn từ xa, mà không dám khinh nhờn.
Tất cả yêu quái cũng không dám quấy rầy Trần Trường An, chỉ có thể dùng một loại ánh mắt cung kính từ trong xương cốt nhìn theo tiền bối xuống núi.
Mấy người Thiên Hồ Yêu Hoàng, Bạch Nguyệt cũng đưa mắt nhìn Trần Trường An.
Thiên Hồ Yêu Hoàng cảm thán: “Tiền bối quả thật là phong hoa tuyệt đại, cao thâm khó đoán, xung quanh người lại có đạo vận vờn quanh, trong thế gian chỉ sợ chỉ có một mình hắn có thể làm được!”
Bạch Nguyệt gật đầu, nhưng không hiểu vì sao nàng ấy nhìn bóng dáng Trần Trường An luôn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cảm thấy hình như mình mất đi một đoạn ký ức, nghĩ như nào cũng không ra rốt cuộc đã thấy ở đâu.
Giữa đầu Bạch Nguyệt đột nhiên hơi đau, một ánh sáng lập lòe, giữa mày hiện lên một ấn ký hình vầng trăng.
Cùng lúc đó, ấn ký kia lập lòe ánh sáng.
Đại lục Cửu Châu, Thanh Châu, một thành trì phồn hoa, Túy Hương Lâu.
Nơi đây chính là nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Trong viện, oanh oanh yến yến, cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng truyền đến giọng hát dễ nghe động lòng người, hoặc là thanh âm đàn tranh.
Lâu đài mái trúc, một nữ tử ngồi trước đàn cổ, năm ngón tay tinh tế, gảy nhẹ dây cung, tiếng đàn êm tai dễ nghe.
Sắc mặt nàng ta đầy sắc xuân, phong thái phong trần, hương tư ngũ sắc, tư thái phong nhã, khiến mọi người trong Túy Hương Lâu kinh diễm.
Nàng ta có vẻ đẹp tuyệt sắc, liếc mắt nhìn kỹ một cái, vai ngọc nửa lộ, cổ thon dài như ngọc.
Khiến vô số khách nhân, khách quý trong viện thèm nhỏ dãi.
Lại nhìn kỹ.
Trước ngực kia che một tầng lụa mỏng, khe rãnh như ẩn như hiện.
Đương nhiên, cũng khiến người ta lưu luyến không thôi.
Câu cửa miệng nói, có ngực tất nổi.
Nàng ta không nổi, thiên lý bất dung.
Nụ cười xinh đẹp, sóng mắt đưa tình, đảo qua mọi người trong viện.
Những nơi ánh mắt lướt qua, càng khiến khách nhân và khách quý trong viện hoan hô không ngớt, tâm hoa phóng loạn, động tình mê ly!
Đột nhiên, dường như nàng ấy cảm ứng được cái gì, ngừng tay gảy đàn, tiếng đàn đột nhiên im bặt, nụ cười trên mặt nàng ta biến mất, trong lòng lẩm bẩm: “Là tiên ấn Thất công chúa trùng tu, nhưng theo thời gian, hiện tại còn chưa đến lúc Thất công chúa thức tỉnh.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng ta xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng lại không còn chút yêu mị, nhắm mắt tinh tế cảm nhận khí tức tiên ấn Thất công chúa trùng tu.
Trong Túy Hương Lâu, thấy nữ tử không còn mị sắc, một đám khách quý và khách nhân hai mặt nhìn nhau, không biết hoa khôi Túy Hương Lâu đang làm cái quỷ gì?
Đột nhiên, nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt lập loè ánh sáng, nhìn về phía Quý Châu xa xôi.
“Là ở phía Quý Châu, tuy không biết vì cái gì, nhưng tiên ấn Thất công chúa trùng tu thức tỉnh trước cũng là chuyện tốt, chơi mấy trăm năm, ta cũng chơi đủ rồi, dựa vào khí tức của tiên ấn trùng tu, đương nhiên có thể tìm được Thất công chúa trước tiên.”
Nàng ta đứng dậy, duỗi người, lập tức một trận sóng gió mãnh liệt, chấn động tâm linh.
Oa Oa~~~.
(Θ□Θ)).
Khiến cho khách nhân và khách quý trong Túy Hương Lâu trợn thẳng mắt, có người chảy cả máu mũi.
Tuyệt sắc nữ tử cười yêu mị, liếc mắt đảo qua mọi người một cái, sau đó biến mất giữa Túy Hương Lâu.
Tuyệt sắc nữ tử đi rồi, mọi người trong lâu mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt một đám lộ ra si mê, chảy máu mũi.
Nhưng mà lại vẻ mặt mờ mịt, ký ức ở Túy Hương Lâu hoàn toàn biến mất, không khỏi nghị luận.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, ơ, sao ngươi lại chảy máu mũi.”
“Không phải ngươi cũng vậy sao.”
“Vì sao dưới thân ngươi dựng thành lều rồi?”
“Chẳng lẽ ngươi thì không?”
“...”
Đây là lần thứ hai Trần Trường An xuống núi.
Lần đầu tiên xuống núi, gặp một thổ mãng không nói võ đức, quay đầu lại đánh lén, hắn quang vinh dâng mạng ra lần đầu.
Cũng không biết lần thứ hai xuống núi, tình huống sẽ như thế nào?
Đương nhiên, lần này chủ yếu là vì thí nghiệm suy nghĩ trong lòng một chút.
Ở bên ngoài lĩnh vực vô địch, lợi dụng phân thân, có thể thi triển công năng lĩnh vực hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận